HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 259

Cô đỏ mặt, định đứng lên thì bàn tay to lớn của anh đã ôm chặt eo cô

một cách vô sỉ.

Ban đầu anh chỉ hôn nhẹ như chuồn chuồn đậu mặt nước lên vành tai cô,

gò má, khẽ chạm lên đôi môi, nhưng anh lại không kiềm chế nổi mà nhẹ
nhàng ngậm lấy cánh môi đang run của cô, đùa giỡn như khiêu khích, dần
dần không thể kiểm soát mà nụ hôn càng sâu thêm.

Đôi môi cô thật sự rất mềm mại, rất ấm áp, rất dễ chịu.

Tử Kiều từng nói với anh, người yêu, kỳ thực là cơm trắng hoặc bánh

bao mà cả đời anh cũng không thể rời xa, mùi vị tuy nhạt nhưng dinh dưỡng
nó cung cấp lại là sự chống đỡ cho cả cuộc đời anh.

Có lẽ hiện giờ, cô không thể được gọi là người yêu của anh, nhưng lại

cảm thấy “cơm trắng” là hình dung hay nhất về cô.

“Cơm trắng…”

Cơm trắng?

Khi nụ hôn dài và sâu kết thúc, Giang Văn Khê bỗng nhiên lại có thêm

một biệt danh “Cơm trắng”. Cô luôn nghĩ kiểu đặt biệt danh lung tung cho
người khác vốn dĩ không giống chuyện anh có thể làm.

Vào phòng, cô soi gương xoa xoa đôi môi hơi sưng, bất giác nhớ lại

phút giây đứng dậy khỏi người anh, dáng vẻ anh ngước lên nhìn cô, gương
mặt tao nhã nhưng vô cùng quyến rũ, trong đôi mắt sâu thẳm phát ra ánh
sáng dịu dàng và chăm chú mà cô chưa từng thấy.

Bỗng, cô che gương lại, hơi nóng trên má không ngừng tăng lên.

Cô thầm rủa trong lòng, Giang Văn Khê, mày là đồ kém cỏi, vốn định

nói muốn quay về như trước kia, bây giờ trước sắc đẹp, mày lại bị hai nụ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.