HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 287

chưa bao giờ tham dự, thậm chí không biết, là một màn độc diễn mà anh tự
biên tự diễn mà thôi.

Từ bao giờ đã bắt đầu lưu ý đến cô, từ bao giờ đã bắt đầu thích nhìn vẻ

mặt luống cuống của cô sau khi phạm sai lầm, từ bao giờ đã thích nghe
giọng nói dịu dàng ngọt ngào của cô, từ bao giờ đã bắt đầu đuổi theo bóng
hình cô, từ bao giờ đã bắt đầu say mê nụ cười của cô, rồi từ bao giờ đã cảm
thấy xót xa thương yêu vì những giọt nước mắt của cô…

Cảm giác nhẹ nhàng ấy, hóa ra không phải có ngay từ lúc ban đầu, mà là

tích lũy theo thời gian theo năm tháng, nhẹ nhàng khắc sâu từng chút một,
đến khi nó trở thành một dấu ấn chẳng thể xóa nhòa…

Giang Văn Khê, ba chữ này trong vô thức đã trở thành một lời nguyền

trong lòng anh.

Anh chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày anh lại nhẫn nại chờ đợi một ai đó.

Cho dù năm ấy ở bên Châu Mộng Kha, cũng chưa bao giờ, hình như luôn là
Châu Mộng Kha chờ anh.

Thật sự là hơi buồn cười, trong một ngày đặc biệt như thế này, anh lại

nhận ra một chuyện quá khó tin, hình như anh đã yêu ngọn cỏ gần hang vừa
ngốc vừa khờ mất rồi…

Phải, anh đã yêu cô rồi. Tại sao? Khi tình yêu đến lại khiến người ta khó

mà chống cự, luống cuống đến thế…

“Hả? Sắp mười một giờ rồi mà cậu chưa về à?”, không biết bao lâu sau,

cửa nhà thím Vương lại mở toang.

Lạc Thiên sực tỉnh khỏi cơn say ngủ, từ từ ngẩng lên, ánh mắt mơ màng

nhìn thím Vương khoác áo đứng ở cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.