HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 304

Thiên nhét bật lửa vào tay cô: “Đi châm lửa đi”.

Đối diện với đám pháo hoa to như thế, cô hơi ngần ngại, lắc đầu: “Em

không dám…”.

“Có anh đây”, anh dỗ dành, đẩy cô về phía đám pháo hoa.

Cô đau khổ, từ từ cúi xuống, run tay bật lửa, rõ ràng bật lửa còn chưa

lên, nhưng cô đã sợ hãi bịt tai nhảy tránh ra xa. Liên tiếp mấy lần, dây dẫn
lửa vẫn chưa được châm ngòi.

Lạc Thiên đứng cạnh hút thuốc, thấy thế thì rít vào một hơi rất tao nhã,

thở khói ra, khóe môi cong lên, không kìm được cười thành tiếng: “Thôi,
cái đầu tiên để anh làm, sau đó đến em”.

“Vậy, bật lửa đây anh.” Cô định nhét vào tay anh thì chỉ thấy anh giơ

điếu thuốc kẹp giữa ngón tay lên. Cô đành chấp nhận, bịt tai trốn sang một
bên.

Anh rít một hơi thuốc, cúi xuống, gí đầu thuốc lá vào dây dẫn, sau đó

bắn ra những tia lửa “xẹt xẹt xẹt”, anh nhanh chóng bước tới ôm lấy cô lùi
ra sau thật xa.

“Đùng” một tiếng rất to, một cụm pháo hoa hình hoa cúc nở rực rỡ trên

không trung, trong tích tắc khi rơi xuống, lại biến thành những ánh sao đầy
trời, như tiên nữ rải hoa vậy, tỏa ra bốn bề, rơi xuống, biến mất. “Đùng”
một tiếng nữa, lại một chùm pháo hoa đẹp tuyệt bay lên, bắn ra những ánh
sáng rực rỡ, nở rộ, lúc tưởng nó đã biến mất thì nó lại nhấp nháy những ánh
sáng chói lòa như những ánh sao đêm…

Giang Văn Khê ngồi trên ghế gỗ nghỉ chân cạnh quảng trường, chăm

chú nhìn bầu trời đêm, không chịu bắn pháo hoa nữa mà chỉ nhìn Lạc Thiên
chạy đi chạy lại bận rộn, điếu thuốc của anh cũng nhanh chóng cháy hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.