HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 306

gương mặt mình.

Mặt hơi nóng lên, cô khó khăn thu lại ánh nhìn, cúi xuống nhìn bóng hai

người dưới đất. Cô nghĩ ngợi rồi hỏi: “Anh không phải ở nhà với người
thân à?”.

“Họ không cần anh ở cùng”, ánh mắt anh nhìn xa xăm.

Nghe câu trả lời của anh, cô mím chặt môi, trong lòng có một suy nghĩ

không chắc chắn. Lẽ nào, anh cũng không có người thân như cô, hoặc là gia
đình bất hòa, nên mới đợi cô ba tiếng đồng hồ trong một ngày đặc biệt như
đêm nay? Những lời thắc mắc đó, cô không hỏi. Cô chỉ lén lút nhìn anh,
dường như càng chắc chắn suy nghĩ trong lòng hơn.

Có người nói, pháo hoa rất cô đơn. Mà lúc này, cô cảm thấy còn có

người cô đơn hơn cả pháo hoa, là anh và cô.

Cô chầm chậm dựa vào vai anh, anh chỉnh lại tư thế để cô tựa thoải mái

hơn. “Còn một phút nữa, tiếng chuông đồng hồ chào năm mới sắp gõ rồi, có
muốn đến đó ước nguyện không?”, tiếng anh rất khẽ. Cô quay sang nhìn
chiếc đồng hồ nặng nề ở chính giữa quảng trường, bên đó có rất nhiều
người đang xếp hàng, đợi lúc 0 giờ sẽ cùng chạy đến ôm lấy chiếc giá bằng
gỗ để nghe tiếng chuông năm mới.

Ước nguyện? Cô ngẩn ngơ, từ khi người nhà qua đời, cô chưa từng ước

mơ gì. Vì lúc đó nguyện vọng lớn nhất của cô là thời gian quay lại, gia đình
cô vẫn còn. Nhưng đó là chuyện không thể. Thế nên có ước gì hay không,
đối với cô cũng chẳng có ý nghĩa gì lớn.

“Không cần đâu, đông người quá. Em ở đây nhìn là được.” Ánh mắt cô

rơi trên chiếc đồng hồ đó.

“Phụ nữ đều thích ước mơ, tại sao em không thích?”, anh tỏ ra thắc mắc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.