Từng chùm lại từng chùm, như dải sao băng rực rỡ tuyệt đẹp lướt ngang
bầu trời, trong chớp mắt, sao băng biến thành những cụm pháo hoa rực rỡ.
Đám người huyên náo đều hò hét vui sướng vì pháo hoa đẹp tuyệt trên bầu
trời.
Cái cuối cùng bắn xong, anh chậm rãi tiến về phía cô, ngồi xuống bên
cạnh, dịu dàng choàng ôm lấy cô rồi áp gò má vào tóc cô, giọng nhẹ như
gió thoảng: “Lúc còn nhỏ, điều anh thích nhất là Tết. Vì có quần áo mới để
mặc, có đồ ăn ngon, có thức uống ngon, có đồ chơi. Điều vui nhất là, đến
tối có thể bắn pháo hoa. Nhưng về sau, dần dần, anh không tìm lại được
cảm giác đó nữa, bao lâu rồi không bắn pháo hoa thế này, anh cũng không
nhớ nữa…”.
Cô từ từ quay lại, nhìn chăm chú gương mặt của anh, những đốm lửa sặc
sỡ ánh lên trên mái tóc bạch kim của anh, gương mặt anh, trên người anh,
lúc mờ lúc tỏ, cả người anh như đang ở trong thế giới ảo ảnh vậy.
Mái tóc anh, đường nét khuôn mặt anh, mày mắt của anh, sống mũi của
anh, đôi môi mỏng của anh… và cả ánh mắt chăm chú, thành thật của anh,
mọi thứ của anh đều khiến người ta không tài nào rời mắt đi được.
Vẻ đẹp không làm con người say đắm mà là con người tự say mê, rượu
không làm người ta say mà là người tự say.
Cô nghĩ, kiếp trước anh chắc chắn là một con cáo đạo hành cao thâm,
nếu không trái tim vốn kiên định của cô làm sao lại bắt đầu rung động, đốm
lửa sắp lụi tàn trong lòng cô lại dễ dàng bị anh khơi dậy.
Bỗng, anh quay sang nhìn cô, vừa hay nắm bắt được vẻ say mê khi cô
nhìn trộm anh, đôi môi mỏng rất đẹp khẽ nhướn lên, biết rõ còn hỏi: “Đang
nhìn gì đấy?”.
Gương mặt hai người chỉ cách nhau có mấy centimet, cô có thể cảm
nhận được mùi hương quen thuộc xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt phả lên