HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 307

“Đó là tự an ủi bản thân thôi, cho dù có ước cũng chưa chắc thực hiện

được, việc gì phải khổ tâm cho bản thân hy vọng rồi lại thất vọng”, cô buồn
bã nói.

“Anh ngỡ em là người theo chủ nghĩa mộng ảo ấu trĩ, không ngờ em lại

theo chủ nghĩa hiện thực tỉnh táo”, anh cười khẽ.

“Em ấu trĩ chỗ nào…”, cô ngẩng lên trách móc vẻ bất mãn.

“Suỵt, nhắm mắt ước nguyện đi, tiếng chuông đồng hồ 0 giờ sắp gõ rồi.”

Cánh tay anh vòng qua sau lưng cô, kéo cô vào lòng, hai tay ôm chặt lấy cô
trong tư thế cầu nguyện.

Trong tích tắc, nghe tiếng hoan hô vang dậy ở trung tâm quảng trường

vẳng đến, sau đó là tiếng chuông đồng hồ “tang – tang – tang” vang lên.
Giang Văn Khê thẫn thờ nhìn những người đang ra sức lao đến chiếc đồng
hồ, trên gương mặt họ là những nụ cười hạnh phúc. Năm mới đến rồi.

Cô từ từ nhắm mắt, trong một khoảng thời gian lại không biết ước gì,

bây giờ dường như cô cũng chẳng cần thứ gì cả.

Trước kia, có rất nhiều đêm, cô gấp biết bao bướm giấy, ước rất nhiều

điều, nhưng chẳng có gì thành sự thật, không có một con bướm nào có thể
đưa người thân quay về với cô…

Bỗng, bên tai vang lên giọng nói trầm trầm: “Giang Văn Khê, năm mới

vui vẻ!”. Cô mở bừng mắt, quay sang nhìn anh, chỉ sợ đó là ảo giác.

“Ước gì được nấy!”, là giọng anh, không sai. Anh đang mỉm cười nhìn

cô. Trong lồng ngực, thứ chứa đựng mọi tâm sự của cô cứ co thắt rồi giãn
ra, cảm xúc khó nói đang lan tỏa trong cơ thể. Giờ phút này, nói không cảm
động là lừa dối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.