Cô vốn ngỡ rằng việc cãi nhau hôm qua đã đặt một dấu chấm hết cho
mối quan hệ kỳ quặc của hai người, ai ngờ anh lại chờ cô suốt ba tiếng đồng
hồ trong một ngày đặc biệt lẽ ra nên ở nhà đoàn tụ cùng gia đình. Nếu
không phải Lý Nghiên uống say, thì liệu anh có còn ngồi đợi mãi ở cầu
thang hay không.
Khi biết người sau lưng mình là anh, khoảnh khắc đó, trái tim cô bỗng
đập mạnh, niềm vui sướng và xúc động khó kiểm soát tràn ngập trong lòng.
Nỗi buồn một ngày một đêm cũng đã biến mất cùng với sự xuất hiện của
anh. Anh đưa cô đến xem pháo hoa rực rỡ, cô luôn cho rằng mình đang nằm
mơ, sợ mọi thứ chỉ là ảo giác, sợ sau khi tỉnh giấc thì sẽ như pháo hoa, tỏa
sáng rực rỡ rồi biến mất một cách vô tình.
Nhưng, lời chúc mừng rõ ràng “Giang Văn Khê, năm mới vui vẻ, ước gì
được nấy” của anh đã thực sự vang lên. Đêm nay, mọi thứ, không phải là
mơ, cũng không phải là ảo giác, mà nó thực sự tồn tại.
Đó là đêm giao thừa đặc biệt nhất mà cô từng trải qua sau khi cha mẹ và
cậu qua đời. Nếu nói rằng Lý Nghiên đã cho cô tình thân mà cô đã mất đi,
thế thì thứ mà anh cho cô lại là tình yêu mà cô chưa từng nếm trải.
Cho đến đêm nay, cuối cùng cô đã thưởng thức được vị ngọt của tình
yêu…
Dần dần, đáy mắt cô như phủ sương mù…
“Khóc gì chứ? Ngốc quá.” Anh cười, cúi xuống khẽ hôn lên mắt cô, dịu
dàng hút hết những giọt nước mắt lăn ra.
Anh hôn dần xuống theo gương mặt cô, cuối cùng nhẹ nhàng như chuồn
chuồn đậu mặt nước, khẽ hôn lên đôi môi mềm mại của cô, rồi buông ra,
không tiến thêm bước nữa.