HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 312

này theo cô ba năm rồi, là do cô bỏ ra hơn một tháng lương mua nó, rõ ràng
vẫn sử dụng được.

“Cái cũ không đi thì cái mới làm sao đến, với cá tính rùa bò của em, băn

khoăn đến tận tết Nguyên Tiêu cũng chưa chắc có kết quả, thế nên anh đã
quyết định thay em.” Lạc Thiên nói xong khởi động xe, nhanh chóng lái ra
xa “hiện trường phạm tội”.

“…” Trước đó anh còn dịu dàng như nước, bây giờ lại hồi phục bản chất

ngang ngược vô lý. Người này sao có thể trong chớp mắt thay đổi còn
nhanh hơn khi cô bị kích thích vậy nhỉ.

Tội lỗi quá! Người lắm tiền làm sao có thể vung tiền ra như nước vậy.

Cô cảm giác tim mình đang rỉ máu.

“Trời sáng thì đến nhà anh ăn cơm nhé”, đi được nửa đường, Lạc Thiên

bỗng lên tiếng.

Nhưng Giang Văn Khê vì chuyện anh ném điện thoại cũ của mình mà

sau khi xe chạy, cô đã quay mặt ra ngoài cửa sổ, nhắm mắt, ấm ức, có lẽ là
do quá mệt mà ngủ thiếp đi mất.

Mãi không thấy cô trả lời, anh quay sang mới phát hiện ra cô đã dựa vào

lưng ghế ngủ thiếp đi, phát ra hơi thở đều đặn. Anh cười tủm tỉm.

Chiếc xe lao đi như bay, không phải hướng nhà Giang Văn Khê mà là

hướng về Cảnh Hồ Sơn Trang ở khu ngoại ô phía nam thành phố.

Về đến biệt thự Cảnh Hồ Sơn Trang thì đã là hai giờ khuya. Lạc Thiên

bế Giang Văn Khê say ngủ vào trong, bốn người còn đang chơi mạt chược
thâu đêm đều quay lại nhìn anh.

Giang Hoài Thâm nhìn Nghiêm Tố ngồi đối diện, giọng bình thản: “Em

thua rồi, đưa người về rồi đấy”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.