“Haizzz, rã đám hết rồi, một mình tôi làm sao diễn màn độc xướng
được? Ngày mai có thêm hai người chơi mới càng thú vị.” Nghiêm Tố ra
tay dọn dẹp bàn mạt chược.
“Haizzz, con đừng bắt nạt A Thiên nữa, đừng quên, con là trưởng bối
của nó”, bà Nghiêm lắc đầu, chị Hoa dìu bà lên lầu.
“Con chỉ lớn hơn nó mấy tuổi, không già tới mức như mọi người nói
chứ?”, Nghiêm Tố nghiến răng kèn kẹt, ai cũng nói chị già, quá đáng thật!
Giang Hoài Thâm hơi dừng tay dọn dẹp, đáy mắt thoáng hiện lên một
nỗi cô đơn khó nhận thấy. Lạc Thiên bế Giang Văn Khê về phòng, nhẹ
nhàng đặt cô lên giường, đắp chăn cho cô.
Anh không rời đi mà từ từ ngồi xuống mép giường, chăm chú nhìn
gương mặt say ngủ của cô. Làn da cô trắng trẻo mịn màng, có lẽ là mềm
mượt như da em bé mà trong quảng cáo vẫn hay nói.
Lúc nào anh cũng thích dùng ngón tay vuốt ve gò má của cô, thích nhìn
nét hồng ửng lên trên gương mặt ấy. Rung động không bằng hành động,
không chống nổi với sự quyến rũ, anh đưa tay, dùng đầu ngón tay dịu dàng
vuốt ve gương mặt cô, làn da dưới ngón tay vẫn mềm mại trơn nhẵn như
trong trí nhớ, cảm giác tiếp xúc rất quen thuộc.
Cô tuy không phải người phụ nữ đẹp nhất anh từng gặp, nhưng đôi mắt
đen trắng phân minh kia lại khiến người ta đã gặp rồi rất khó quên, có lẽ
chính đôi mắt ấy đã hấp dẫn anh ngay từ ban đầu.
Ngón tay di chuyển đến môi cô, mơn trớn nhẹ nhàng, ánh mắt anh bỗng
dừng lại mấy giây ở đôi môi đỏ mọng ấy, rồi khó khăn quay đi nơi khác.
Bỗng anh cười khẽ thành tiếng, có phần khinh bỉ suy nghĩ lung tung bị
đè nén trong lòng mình. Anh mỉm cười rồi chậm rãi đứng lên, ra khỏi
phòng, khẽ khàng đóng cửa lại.