HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 317

Tấm thảm lông cừu trắng tinh bỗng đập vào mắt cô, cô mở to mắt vẻ

khó tin, khó nhọc vận động đầu óc suy nghĩ, nhìn xung quanh gian phòng
hoa lệ, tràn ngập mùi vị nam tính này…

Ối! Thôi chết rồi! Đây không phải nhà cô, mà chính là nhà anh!

Theo trực giác, đầu tiên cô nhanh chóng cúi xuống nhìn, khi thấy quần

áo của mình vẫn mặc đàng hoàng thì bất giác thở phào. Cũng may, tất cả
đều còn.

Nhưng giây sau đó, trong lòng bỗng có một cảm giác hụt hẫng. Nếu Lý

Nghiên nhìn thấy, nhất định sẽ chế giễu cô: “Ôi chao, cậu đúng là đồ vô
dụng, được một người đàn ông đang bị men rượu điều khiển đưa về nhà, cơ
hội tốt như thế, lãng mạn lại nóng bỏng, vậy mà chẳng xảy ra chuyện gì cả
à? Đúng là sự sỉ nhục của phụ nữ!”.

Sự sỉ nhục của phụ nữ… Ôi trời, rốt cuộc cô đang nghĩ bậy bạ cái gì?

Cô ủ rũ vỗ vỗ cái đầu đang suy nghĩ linh tinh của mình, đang định đứng

dậy ôm chăn lên giường thì lúc này, sau lưng có tiếng động, cô sửng sốt
quay lại, nhìn thấy Lạc Thiên đang mặc một bộ âu phục màu xám bạc cắt
may rất tinh xảo đứng ở ngưỡng cửa, mỉm cười nhìn cô.

“Em tỉnh rồi à?”, giọng anh hơi khàn khàn nhưng vẫn trầm ấm quyến rũ.

Cô kinh ngạc thu ánh mắt, quay đầu đi, cơ thể cứng đờ, ôm chăn ngồi

bất động. Trời ơi! Đúng là mất mặt quá!

Sao có thể để anh phát hiện ra cô ngủ say lăn xuống giường? Cô thật

muốn khoét lỗ chui xuống cho rồi. “Em… sao lại ngồi dưới thảm làm gì?”,
anh bước vào phòng.

Tai dần dần nóng lên, cô ôm chặt chăn nhích lên trên, túm chặt lấy tấm

chăn mềm mại, không dám lên tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.