Khóe môi cô giật giật, ngượng ngùng giữ phong bao trong tay, cúi đầu,
không dám nhìn ai. Lạc Thiên tỏ ra thản nhiên, đưa tay ra cười với Nghiêm
Tố: “Còn của em nữa?”.
“Tên nhóc xấu xa! Ăn cơm xong sẽ bắt cậu nhả tiền ra cho tôi!” Nghiêm
Tố lại móc ra hai phong bao, tức tối quạt anh mấy cái.
Anh không phản bác, không hề khách sáo nhận lấy hai phong bao.
“Cơm xong rồi đây, ăn được rồi”, bà Nghiêm từ phòng ăn bước ra.
Lạc Thiên nắm tay Giang Văn Khê đi vào phòng ăn. Bà Nghiêm thấy
thế thì rất vui mừng: “Đây chắc là cô Giang mà mọi người nhắc đến phải
không”.
Giang Văn Khê đang hoang mang thì Nghiêm Tố đã bước đến, giới
thiệu: “Đây là mẹ chị, đừng bao giờ gọi là dì mà phải gọi là bà, nếu không
sẽ có người cuống lên đấy”. Nghiêm Tố nhìn Lạc Thiên, ánh mắt lóe lên vẻ
đùa cợt.
“Bà ạ, chúc năm mới vui vẻ!”, không hiểu đầu cua tai nheo ra sao,
Giang Văn Khê dè dặt nói.
“Ngoan, của con đây.” Bà Nghiêm đưa cho cô một phong bao, sau đó lại
đưa cho Lạc Thiên một cái, cười híp mắt và nói, “Haizzz, trông lanh lợi
thông minh quá, Lạc Thiên nhà chúng ta đúng là có mắt nhìn người”.
Đó là lần đầu tiên có người khen cô lanh lợi thông minh. Giang Văn
Khê càng khó xử, nhận lấy phong bao.
Vốn ngỡ chỉ ăn một bữa cơm, nhưng không thể ngờ rằng lại nhận được
ba phong bao lì xì. Trên bàn ăn, Nghiêm Tố và bà Nghiêm không ngừng
gắp thức ăn cho Giang Văn Khê, nhiệt tình đến mức khiến cô không kháng
cự được, trước tình hình này thì cứ vùi đầu vào ăn nhiều là xong. Ăn cơm