HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 327

cười ấy không còn là sự uy hiếp và cảnh cáo như trước kia, phần nhiều là
dụ dỗ quyến rũ lộ liễu và trắng trợn.

Đúng là muốn đòi mạng! Nơi lồng ngực, trái tim không an phận lại đập

thình thịch không ngừng. Cô vội vàng cụp mắt xuống, run tay đánh ra một
quân bài: “Tam Điều”.

“Tam Điều, trúng”, Lạc Thiên đánh một quân, rất tự nhiên thu lại quân

Tam Điều mà cô vừa đánh về trước mặt.

Cô ngước lên nhìn anh, nụ cười ẩn hiện bên khóe môi che giấu một sự

giảo hoạt khó nhận ra. Cô ngẩn người, thầm nghĩ: Nhất định là ảo giác, là
ảo giác.

Sau đó, cho dù cô đánh quân nào anh cũng ra tay thu dọn, bài trong tay

cô đối với anh cứ như là trong suốt, từ đầu đến cuối cô chưa từng thua, thế
mà lại thua liên tiếp ba lần.

Trong lúc xào bài, Nghiêm Tố cố ý chọc: “Đúng là phù sa không chảy ra

ruộng ngoài nhỉ?”.

Cô tỏ ra trấn tĩnh nhìn bài trong tay, lòng bỗng thấp thỏm không yên.

Lúc đánh ván thứ hai, cô đã hiểu ra một chuyện: Cái gã đàn ông xấu xa
cười tươi rói kia đang cố ý đối đầu với cô, thực ra anh đã sớm nhận ra cô
biết chơi mạt chược, nên mới ngồi vào bàn, mục đích chính là muốn ép cô
ra tay, xem còn giả vờ thế nào.

Cái tên đáng ghét này dám sử dụng chiêu mỹ nam kế với cô!

Cứ chơi tiếp thì cô sẽ lộ tẩy mất, phải tìm cách chuồn đi thôi. Ánh mắt

liếc thấy Chủ tịch Giang đang ngồi hút thuốc, như túm được ngọn cỏ cứu
mạng, cái khó ló cái khôn: “Chú Thâm, chú giúp con đánh một ván, con đi
nhà vệ sinh”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.