HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 330

“… Không nói, mất mặt lắm.”

“Anh không cười em đâu.”

“Không được.”

“Thế anh…”

Thấy gương mặt anh càng lúc càng gần, cô căng thẳng chống hai tay lên

ngực anh, kích động kêu lên: “Em nói, em nói!”.

Nhớ đến cảnh tối qua trên chiếc ghế gỗ của quảng trường, hai người hôn

nhau say đắm quên hết tất cả, còn lăn xuống đất một cách mất mặt, nghĩ
đến đó cô đã thấy hoàn toàn suy sụp. Nếu ở cửa nhà vệ sinh, anh không
chịu kiềm chế, làm hỏng mất cửa thì cô đừng mong ngẩng đầu lên làm
người nữa.

Quả nhiên, anh hài lòng lùi ra một chút.

“Ồ… thực ra, hồi trước khi em đi học, nghỉ hè cùng chơi với các bạn,

lúc nào đánh mạt chược cũng thua bọn nó. Sau đó người thua phải dán lên
mặt một mảnh giấy, mỗi lần hết bốn vòng thì mặt em đều dính đầy giấy, còn
bị các bạn chụp hình. Lúc nhập học, không biết tên nào thất đức, dán hình
của em lên bảng thông báo của trường, kết quả thầy cô và học sinh toàn
trường đều biết, do đó em còn bị cảnh cáo, lý do là học sinh không được cờ
bạc. Rồi về sau, để rửa nỗi nhục đó, em đã đi bái sư. Nói ra thì lý do này
đúng là buồn cười thật. Anh nói xem em có ngốc không?” Vừa dứt lời, cô
đã thấy người đàn ông ấy cười đến mức đứng không vững, thiếu điều gục
vào người cô thôi. “Này, anh đã nói không cười em mà, thế mà cười như thế
đấy!” Cô trừng mắt, phẫn nộ cắn môi, cả người run lên.

Anh cố nén cười, dỗ dành: “Không cười nữa, không cười nữa”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.