HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 333

Sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc, Giang Văn Khê hoảng hồn

quay lại, thấy chị Nghiêm, cô liền đưa mắt ra hiệu cho Lạc Thiên, tỏ ý bảo
anh buông cô ra.

Lạc Thiên quay lại, đổi thành ôm cô bên người rồi mỉm cười nhìn

Nghiêm Tố: “Thua rồi sao?”.

“Sao có thể chứ?” Nghiêm Tố khoanh hai tay lại, nhìn Lạc Thiên vẻ ý

nhị sâu xa, giọng giễu cợt: “Phòng trên lầu rất nhiều, đừng chặn ở đây cản
trở người khác chứ”.

Giang Văn Khê lúng túng đỏ cả mặt.

“Vâng, không quấy rầy chị vào trong tìm may mắn nữa”, Lạc Thiên

không phản bác, độp lại một câu rồi mỉm cười, ôm Giang Văn Khê về
phòng khách.

Nghiêm Tố nhìn theo bóng hai người dần khuất, nụ cười trên khóe môi

từ từ biến mất, đáy mắt hiện lên một nỗi buồn.

Lại thêm một năm nữa, chị lại già thêm một tuổi. Hai mươi mấy năm

rồi? Chị cũng không nhớ rõ nữa. Chị hâm mộ Giang Văn Khê, chí ít A
Thiên đợi Giang Văn Khê một đêm cũng đã đợi được. Nhưng có người thà
đợi một người không còn trên thế gian này nữa cả đời, chứ cũng không
muốn tạm bợ. Bấy lâu nay, chị cảm thấy cuộc đời mình thật thất bại.

Cười cay đắng, chị mở cửa nhà vệ sinh. Lúc vui thì thời gian trôi qua rất

nhanh.

Khi Giang Văn Khê nhận ra điều đó thì đã là chạng vạng tối. Lúc đó

mới nhớ ra phải đến nhà Lý Nghiên. Mở điện thoại, phát hiện hơn ba mươi
cuộc gọi nhỡ, hai mươi mấy tin nhắn, đối diện với những con số kinh khủng
đó, cô giật nảy mình, tay run, chân nhũn ra, vội vàng gọi lại cho Lý Nghiên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.