HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 334

Điện thoại vừa kết nối đã nghe giọng căng thẳng của Lý Nghiên: “Có phải
Khê Khê không?”.

“Nghiên Nghiên à, tớ đây…” Không đợi Giang Văn Khê nói hết, đầu

dây bên kia đã vang lên giọng gầm rú như sư tử Hà Đông: “Giang Văn Khê,
cậu chết ở đâu rồi hả?! Cậu có biết là điện thoại nhà cậu khôngai nghe máy,
di động cũng không trả lời, tớ tưởng tối qua trên đường về cậu bị cướp, gọi
điện tìm Tiểu Cố định báo cảnh sát, người ta nói không đầy hai mươi tư
tiếng đồng hồ thì không thể báo án. Cậu có biết tớlo lắng cho cậu đến thế
nào không? Cậu có biết bố mẹ tớ nghe nói cậu mất tích, cả ngày nay như
người mất hồn không hả. Haizzz, cậu có biết không?! Biết không hả?! Con
nhỏ chết tiệt, cậu nói cho tớ xem rốtcuộc cậu chết ở đâu rồi hả?!”.

Giang Văn Khê rất hổ thẹn, biết mình thế này gọi là mê trai bỏ bạn nên

không ngừng xin lỗi: “Nghiên Nghiên, xin lỗi, tớ không cố ý, xin lỗi nhé”.

“Xin lỗi cái con khỉ, rốt cuộc cậu chết ở đâu vậy hả? Nói rõ cho tớ

nghe!”

“Tối qua từ nhà cậu về, tớ cùng Lạc Thiên đến quảng trường phía đông

xem bắn pháo hoa, sau đó trên đường về tớ ngủ thiếp đi, Lạc Thiên không
muốn đánh thức tớ dậy nên đưa tớ đến nhà bà ngoại anh ấy, bây giờ tớ vẫn
đang ở đấy. Xin lỗi cậu.”

Cô giải thích xong nhưng mãi vẫn không thấy đầu dây bên kia nói gì nên

thử gọi mấy tiếng: “Nghiên Nghiên! Nghiên Nghiên! Cậu còn đó không?”.

Vẫn không nghe thấy tiếng Nghiên Nghiên, cô cuống lên, hét trong điện

thoại: “Nghiên Nghiên, cậu đừng giận mà, tớ thật sự không cố ý giấu cậu
đâu. Xin lỗi mà, Nghiên Nghiên. Tớ đến nhà cậu ngay, trong vòng một
tiếng đồng hồ nhất định sẽ tới”.

“Ai cần cậu cút về đây chứ.” Cuối cùng Lý Nghiên cũng lên tiếng,

“Giang Văn Khê, cậu khai thật cho tớ nghe, tối qua, có bị anh tóc bạc ăn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.