HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 336

nhánh đang nhìn cô nóng bỏng, đôi môi mỏng nhướn lên thành một đường
cong tao nhã.

Lại là ánh mắt quyến rũ khiến bất kỳ cô gái nào cũng không kháng cự lại

ấy, cô mấp máy môi, nhỏ giọng nhắc: “Em phải xuống xe đây…”, câu nói
cô vốn định mở lời “có thể bỏ tay không” lại vì hơi thở quen thuộc mà im
bặt.

Lạc Thiên đưa một tay ra, nhẹ nhàng giữ lấy gáy cô, khàn giọng nói:

“Cứ thế mà xuống xe à? Không làm một kiểu chia tay đặc biệt sao?”.

Hơi thở nóng hổi không ngừng làm dây thần kinh trong cô căng lên, cô e

thẹn quay đi nhìn ra ngoài cửa sổ, tuy đèn xe không sáng nhưng bên ngoài
vẫn có vài người đi bộ qua lại, không biết khi đi qua trước xe có thể nhìn
thấy bên trong này hay không.

“Nhưng… bên ngoài có người…”, cô ấp úng mở miệng, cơ thể co lại

phía sau trong vô thức, nhưng người ở trước mắt vẫn ngang ngược không
cho cô lùi ra.

“Anh đảm bảo người bên ngoài không nhìn được bên trong.” Anh

nhướng mày, đồng thời nghe “lách cách” một tiếng, dây an toàn đã được
mở.

Tốt thôi, thế thì liều vậy. Cô đưa mặt lại, đang định hôn lên má anh thì

ngờ đâu, anh hơi ngẩng đầu lên, đôi môi anh vừa hay áp vào môi cô. Cô
sửng sốt mở to mắt, không đợi cô phản ứng, anh đã giữ chặt gáy, kéo cô vào
lòng, mải miết hôn cô. Trong lúc môi lưỡi quấn lấy nhau, cô cảm thấy
không khí trong xe càng lúc càng loãng, không biết là vì điều hòa trong xe
càng lúc càng nóng, hay vì vòng tay Lạc Thiên quá ấm áp, nhiệt độ nóng
bỏng khiến cô cứ ngỡ chiếc xe đang bị đốt cháy.

Hai tay cô túm chặt lấy ngực áo anh, dần dần, cơ thể mềm oặt không thể

đỡ nổi trọng lượng hai người, cả người cô ngả ra sau. Chỉ nghe một tiếng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.