HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 35

Vừa dứt lời, ai nấy vội vàng chạy về phía máy chấm công, quẹt thẻ xong

còn quay sang cười với Lạc Thiên, hành lễ xong mới về văn phòng của
mình.

Giang Văn Khê nhìn khuôn mặt “vui vẻ” của họ mà toát mồ hôi lạnh.

Đến khi đại sảnh không còn ai, Lạc Thiên mới lạnh lùng nhìn Giang

Văn Khê một cái rồi đi về văn phòng.

Tục ngữ nói, bốn chuyện thảm nhất đời người là…

Nắng hạn gặp mưa rào, vài giọt; gặp bạn nơi đất khách, mượn tiền; đêm

động phòng hoa chúc, không “lên”; lúc bảng vàng đề danh, trùng tên.

Đối với Giang Văn Khê mà nói, chắc còn phải chuyện thảm thứ năm

nữa: Được cấp trên khen thưởng, mắc bẫy?!

Vì chuyện quẹt thẻ giùm mà phòng Nhân sự chiều hôm đó đã ra thông

báo trừng phạt, Triệu Bảo Thắng phòng Xây dựng đi muộn còn nhờ quẹt
thẻ giùm, phạt hai trăm tệ; tiếp tân Dương Mẫn vì chưa đủ chứng cứ phạm
tội nên chỉ bị cảnh cáo, nếu còn tái phạm sẽ bị đuổi việc; tất cả những người
đi muộn đều phải chấp hành chế độ nhân sự của công ty; nếu còn phát hiện
hiện tượng quẹt thẻ giùm sẽ phạt nặng không tha.

Thông báo này khiến Giang Văn Khê đang lảo đảo sắp rơi xuống cửa

địa ngục đã rơi thẳng xuống mười tám tầng địa ngục.

Dương Mẫn không nói câu nào với Giang Văn Khê nữa, những đồng

nghiệp khác đối với cô đều tỏ ra “liếc xéo lạnh mặt thờ ơ”. Những chuyện
vặt vãnh càng ngày càng nhiều đều đổ hết lên đầu cô, hoàn toàn vượt hẳn
chuyện mà một tiếp tân phải làm. Bây giờ cô không chỉ làm ô sin mà còn
biến thành chân chạy vặt nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.