HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 357

Cô không vùng ra, vì cô biết cho dù thua người, cũng tuyệt đối không

thua thế, cho dù cô đau lòng buồn bã đến nhường nào, cũng tuyệt đối không
thể khóc trước mặt anh, và ngay tại đây. Là bạn gái được mọi người công
nhận của anh, cô vẫn phải nghe anh giải thích.

Anh ôm lấy cô, ra khỏi cửa.

Lần này Lạc Thiên không quên thắt dây an toàn cho cô, chiếc xe từ từ

rời khỏi nơi anh ở.

“Cô ấy tên Tăng Tử Kiều, chắc em biết”, anh lái xe rất vững vàng, tay

phải vuốt ve bàn tay nhỏ nhắn lạnh băng của cô.

“Vâng, đến K.0 với anh nhiều lần, không muốn biết cũng khó, cô ấy là

nhạc công chơi đàn dương cầm ở đó, thỉnh thoảng cũng hát”, cô trả lời, vẻ
mặt dửng dưng.

Anh “ừ’ một tiếng rồi nói: “Anh và cô ấy đều là trẻ mồ côi ở một cô nhi

viện của thành phố S”.

Cô quay sang, sững sờ nhìn anh: “Cô nhi viện?”. Cô biết cha mẹ Lạc

Thiên đã qua đời, nhưng cô không tài nào nghĩ rằng anh lớn lên trong cô
nhi viện.

“Đúng, cô nhi viện, Tử Kiều khi còn quấn tã, cũng chỉ mới hai, ba

tháng, đã bị người ta vứt lại ở cửa cô nhi viện, mẹ viện trưởng tốt bụng đã
bế cô ấy vào. Tử Kiêu rất xinh đẹp, con trai trong viện đều thích chơi với cô
ấy. Rất lạ là, cô ấy lại thích theo sau anh, anh hỏi vì sao thì cô ấy trả lời là vì
anh chưa bao giờ khen cô ấy xinh, thế nên cô ấy cứ theo cho đến khi anh
khen cô ấy đẹp thì sẽ không đi theo nữa”, nói đến đó, anh không nhịn được
cười.

Anh cũng không nhớ cuối cùng anh có khen Tăng Tử Kiều hay không,

nhưng cô đã luôn theo anh như thế, đến khi rời khỏi cô nhi viện. Thậm chí

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.