HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 358

sau đó về thăm anh, vẫn là như thế, điều khiến anh không hiểu là sao cô lại
ghét Châu Mộng Kha, ghét vô cớ. Nhưng anh biết, Tử Kiều đối với anh
không phải là yêu, chỉ xem anh như anh trai, bảo vệ anh như với người nhà.
Toàn bộ tình yêu của cô đã trao cho người anh trai trên danh nghĩa, nếu
không cũng sẽ không ra nông nỗi này.

Giang Văn Khê thấy Lạc Thiên cười vô cớ thì cắn môi, nói một cách

chua xót: “Từ nhỏ đã được con gái chạy theo sau, là một chuyện rất quang
vinh phải không?”. Anh cứ vui đi, đồ hồ ly tinh yêu quái. Cô căm phẫn
thầm bổ sung trong lòng.

Lạc Thiên nghe thấy thì càng cười to hơn: “Anh cứ ngỡ trong đầu em

không biết hai chữ ‘ghen tuông’ viết thế nào chứ, không ngờ còn ghen kinh
khủng hơn anh nghĩ”.

Cô nghiến răng, đưa tay đấm một cái lên vai Lạc Thiên.

Anh cười to: “Anh đang lái xe, đây là chuyện liên quan đến mạng sống

đấy”.

Cô thẹn quá hóa giận quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Anh nói tiếp: “Lúc đó có một cắp vợ chồng rất tốt, mỗi năm đều đến cô

nhi viện mấy lần, thăm những đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi. Năm Tử Kiều sáu,
bảy tuổi, vì cô ấy có vẻ ngoài được nhiều người yêu mến, rất nhiều cặp vợ
chồng đều đề nghị với viện trưởng nhận nuôi cô ấy. Nhưng viện trưởng cuối
cùng lại trao cô ấy cho một cặp vợ chồng đã có một đứa con trai. Sau khi cô
ấy được nhận nuôi thì sống rất tốt, hơn nữa còn thường xuyên đến cô nhi
viện chơi với bọn anh, đến khi cặp vợ chồng ấy chuyển đi khỏi thành phố S,
anh mới không gặp cô ấy nữa. về sau anh đến N, rất nhiều năm sau đó mới
bất ngờ gặp lại cô ấy..

Đang lúc Lạc Thiên muốn nói nữa thì một hồi chuông điện thoại reo

vang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.