HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 38

Cảm thấy có một bóng đen tiến đến, Giang Văn Khê chớp mắt, nhìn

Quỷ Tóc Bạc ngồi xuống đối diện cô.

Nhà ăn rộng như thế, bao nhiêu bàn trống anh ta không ngồi, mà lại ngồi

đối diện cô!

Nuốt món rau khó ăn vào bụng, cô bê khay lên định đến bàn kế bên

ngồi, vừa đứng lên đã nghe giọng nói trầm trầm của anh: “Ngồi xuống, còn
thức ăn chưa mang lên!”.

Giọng anh rất khẽ, nhưng mỗi chữ đều lọt vào tai cô vô cùng rõ ràng.

Cơ thể như bị đóng đinh cứng đờ, cô liếm vệt mỡ trên môi, nhìn anh vẻ

khó tin. Quỷ Tóc Bạc lúc nãy bảo ông sư phụ thêm món ăn, lẽ nào là vì cô?

Động tác nhỏ thè lưỡi liếm môi trong vô thức của Giang Văn Khê, trong

mắt đàn ông trở thành sự cám dỗ chí mạng. Lạc Thiên cũng không ngoại lệ,
anh hơi nheo mắt, nhìn cô chăm chú.

Cô có một gương mặt trắng xanh hiền lành, không thể gọi là xinh đẹp

nổi bật, nhưng đôi đồng tử trầm tĩnh và đen trắng rõ ràng ấy lại cho người
ta một ấn tượng cực kỳ sâu sắc. Điều đó khiến anh nghĩ đến cái đêm ở K.O,
vẻ mặt cô khi cầm chai rượu giơ trước mặt anh đòi công việc, khác hoàn
toàn lúc này. Một con mèo hoang nhe nanh giơ vuốt, một con chuột bạch
nhát gan sợ sệt.

Anh lại nói ngắn gọn: “Ngồi”.

Giang Văn Khê biết mình nên can đảm ngồi sang bàn khác, nhưng chân

cô lại không đi nổi.

Ngồi, có thể tiêu hóa sẽ không tốt, nhưng có thể không cần ăn cơm

nguội và rau nát; đi, nhất định sẽ ăn cơm nguội và rau nát, nhưng có thể ăn
thoải mái tự nhiên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.