HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 396

Nhận ra những người xung quanh đang quan sát họ, Lạc Thiên mim chặt

môi, sải bước đến, nắm lấy tay cô, bất chấp cô có chịu hay không, anh kéo
cô đến quầy tiếp tân.

Hai nhân viên tiếp tân một nam một nữ đứng ở quầy, thấy Lạc Thiên kéo

một cô gái xinh đẹp đến thì kinh ngạc há hốc miệng, câu “Tổng giám đốc
Lạc, chào ngài, chúng tôi xin hân hạnh được phục vụ” mắc kẹt ở cổ họng,
không thoát ra được.

Nhân viên nam chỉ nhìn Giang Văn Khê và Lạc Thiên không đến bốn,

năm giây rồi trước khi Lạc Thiên lên tiếng đặt phòng, anh ta đã nhanh nhẹn
nói: “Xin chào ngài, hiện giờ đang mùa cao điểm du lịch nên phòng đơn,
phòng tiêu chuẩn, phòng ba người, phòng thương vụ, phòng VIP của khách
sạn chúng tôi đã đầy, chỉ còn lại một phòng tổng thống”.

Nhân viên nam này vừa nói xong, không chi khiến Giang Văn Khê và

Lạc Thiên sửng sốt, mà ngay cả đồng nghiệp kế bên cũng kinh ngạc há hốc
miệng. Trong lúc đồng nghiệp chưa vạch mặt, anh ta ra sức mỉm cười với
Giang Văn Khê và Lạc Thiên, đồng thời đạp lên chân đồng nghiệp một cái,
bắt cô nàng phải ngoan ngoãn im lặng.

Lạc Thiên đáp ngắn gọn: “Thế thì lấy phòng đó”.

Giang Văn Khê vừa nghe đã kêu lên: “Khoan đã!”. Phòng tổng thống?

Đó chẳng phải là phòng đắt nhất mà Lý Nghiên từng nói rằng chỉ có những
người ngốc nhất mới bỏ tiền ra ở đó sao?

Nhân viên tiếp tân nhìn cô vẻ mong chờ.

Chỉ nghe cô cắn môi, hỏi nhỏ: “Cái đó... trong phòng có mấy giường?”

Nhân viên tiếp tân mỉm cười: “Một ạ”.

“Một giường?”, Giang Văn Khê kêu lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.