HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 413

“Mười năm trước em không chịu đến thăm anh, anh có trách em

không?” Nhịn rất lâu, Châu Mộng Kha cuối cùng đã hỏi điều mà cô luôn
muốn hỏi, trong đôi mắt cụp xuống đã long lanh lệ.

Lạc Thiên quay mặt đi, trầm tư không nói.

Không nghe câu trả lời, Châu Mộng Kha từ từ ngẩng đầu lên, run giọng

hỏi lại: “Có phải anh rất hận em? Lúc anh cần có người quan tâm nhất, em
lại không chịu đến thăm anh, có phải anh rất hận em không?”.

Lạc Thiên không biết phải trả lời thế nào, anh thật sự không muốn nhắc

lại chuyện mười năm trước. Anh hận, đương nhiên là hận, lúc đó anh làm
sao mà không hận cho được? Nhưng hiện giờ tất cả đều không quan trọng
nữa, mọi thứ đã qua, anh chỉ muốn sống cuộc sống hiện tại, chỉ muốn sống
với Lạc Thiên hiện tại, chứ không phải chìm trong bóng tối u ám của mười
năm trước.

Anh rút một điếu thuốc, châm lửa, lặng lẽ rít vài hơi, sau đó nói gọn một

câu: “Chuyện mười năm trước đã qua lâu rồi, sao còn phải nhắc lại”.

“Đối với em thì không, A Thiên, anh có biết không? Đối với anh, em rất

hổ thẹn...” Châu Mộng Kha ngừng lại, hàng lông mi hơi cụp xuống, nước
mắt không kiểm soát được đã rơi ra, “A Thiên, em tin anh, em tin rằng anh
trong sáng...”

Bàn tay kẹp điếu thuốc của Lạc Thiên khựng lại, ngước lên nhìn cô

chằm chằm, lạnh lùng nói: “Bây giờ nói những điều này thì có ý nghĩa gì?”.

Trong tích tắc, Châu Mộng Kha đột nhiên trở nên kích động, túm chặt

lấy vạt áo anh, khóc lóc: “A Thiên, em phải nói. Anh có biết không? về sau
trong trường đại học, em học ngành luật, em không phải vì Phương Tử Hạ
mới chọn ngành này. Lúc đó, chính em cũng không biết trong tiềm thức
mình rất tin anh, em muốn lật lại bản án vì anh. Sau đó bố em biết suy nghĩ
đó của em, đã bắt em phải ra nước ngoài... Nếu em sớm nhận ra trái tim

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.