HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 414

mình, nếu ban đầu em tin anh, nếu em kiên định quyết tâm đợi anh ra tù, có
lẽ việc đã không đến nước này”.

“Em đừng như vậy, mười năm trước anh trong sạch, bây giờ lại càng

thế. Anh sống rất tốt”, Lạc Thiên nhíu mày.

“Em biết là anh trong sạch! Em biết là anh trong sạch! Ban đầu chỉ tại

em yếu đuối, tại em không tin anh, tại em ý chí không vững vàng. A Thiên,
tha thứ cho em, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, thật sự xin lỗi anh.Châu Mộng Kha
kéo vạt áo Lạc Thiên, không ngừng nói xin lỗi, nước mắt như mưa.

Lạc Thiên có phần bực bội dập tắt điếu thuốc, quay mặt đi không nhìn

Châu Mộng Kha, nhưng nước mắt của cô vẫn chảy mãi không ngừng.

Anh không kìm được quát lên: “Sao em vẫn như trước kia, chưa gì đã

khóc!”.

Hiệu quả đe dọa chưa phát huy, ngược lại càng khiến Châu Mộng Kha

khóc nhiều hơn. Anh buồn bực thở dài, lấy khăn tay ra, đang định đưa cho
cô thì ngờ đâu, cô bỗng lao vào lòng anh, khóc dữ dội như không kiềm chế
được.

Anh đưa tay lên giữa chừng, chần chừ hồi lâu, cuối cùng đặt lên vai cô,

như muốn đẩy cô đang khóc có phần mất kiểm soát ra xa khỏi mình.

Giang Văn Khê không biết mình ra khỏi sảnh tiệc như thế nào, cô đến

bên bồn nước phun theo nhạc.

Không khí bên ngoài khiến người ta thoải mái hơn gấp trăm lần, cho dù

cô cố gắng hít thở thật sâu nhưng vẫn khó tránh khỏi hụt hẫng, lồng ngực
cứ co thắt lại, đến độ sắp nghẹt thở.

Cô từ từ ngồi xuống ghế gỗ, nhìn nước phun lên rồi rơi xuống, trong lúc

hơi choáng váng, lại hiện ra hình ảnh Châu Mộng Kha đang khóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.