HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 449

Khê. Giang của Trường Giang, Văn trong văn tĩnh, Khê có nghĩa là nước
suối".

"Chào mẹ viện trưởng", Giang Văn Khê đưa tay ra.

"Đúng là một cô bé tốt, ngoan ngoãn", viện trưởng nắm lấy tay cô, vỗ vỗ

vẻ yêu chiều.

"Chú Lạc ơi, chúng ta thi đấu bóng đá đi", gần đó, mấy cậu bé lớn hơn

ôm quả bóng chạy đến.

Lạc Thiên vui vẻ nhận lời.

Giang Văn Khê theo viện trưởng đi tham quan mọi nơi, nghe viện

trưởng kể rất nhiều chuyện thú vị của cậu bé Lạc Thiên nghịch ngợm lúc
nhỏ. Điều bất ngờ nhất là nguồn gốc cái tên "Lạc Thiên" của anh.

"Con có biết không? Lúc mẹ nhặt được thằng bé, nó chi mới ba tuổi, gọi

tên gì nó cũng không trả lời, về sau đến đây, nó nhìn thấy bảng hiệu, mởi
mở miệng nói mình tên là Lạc Thiên", viện trưởng nhớ lại chuyện cũ, cứ
cười mãi.

Giang Văn Khê nghĩ ngợi, nói: "Ba tuổi... chắc anh ấy chi biết hai chữ

'Lạc Thiên' trong 'Khoái lạc thiên’ (1) chăng, sau đó thuận miệng đặt ra một
cái tên". Rất giống tác phong của anh.

(1) Thiên sứ vui vẻ

"Ha ha ha, ban đầu mẹ cũng nghĩ thế, nhưng đó thực sự là tên của nó",

viện trưởng cưòi, lắc lắc đầu.

Giang Văn Khê thầm nghĩ, có lẽ đó là duyên phận chăng.

Chưa đi được mấy bước, viện trưởng đã bị mấy thầy cô khác gọi đi,

Giang Văn Khê liền ngồi bên sân bóng ngắm Lạc Thiên và mấy cậu bé khác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.