HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 462

Bước chân anh không ngừng lại, nhanh chóng biến mất trong khu nghĩa

trang.

Những lời cô định gọi anh lại tắc nghẹn trong cổ họng, toàn thân cô run

rẩy, quay lại nhìn bia mộ của cậu, trên tấm hình, cậu mặc đồng phục cảnh
sát, anh tuấn uy nghiêm.

Mười năm trước, ngoài phòng xử án, người nguyền rủa cậu cô, nguyền

rủa cả nhà cô là anh ư? Người hại cô mất đi thỉnh giác tạm thời, bị ép nghĩ
học là anh sao? Người hại cô phải chịu đựng sự hành hạ tính thần bao năm
nay là anh ư?

"Không thể nào, không thể nào, không thể nào...", cô ra sức lắc đầu, cự

tuyệt sự suy đoán đó.

Cậu cô không phải là viên cảnh sát đã bắt anh, không phải cậu.

Cô nhớ lại lời Châu Thiệu Vĩnh đã nói khi gặp cô, trong đầu hiện lên

cảnh cãi nhau lần đầu với Lạc Thiên, anh thù hận cảnh sát như vậy là vì
phải chịu nỗi oan uổng trong mười năm trời, nếu anh thật sự bị oan, thế thì,
người sai lầm chính là cậu cô. Cô lắc manh đầu, cô không tin người có kinh
nghiệm phá án như cậu lại nhầm lẫn. Nếu cậu cô đúng, thế thì mười năm
trước anh thật sự đã làm chuyện đó. Cô vẫn lắc đầu không tin, bất kể thế
nào thì đôi mắt con người không biết nói dối. Nỗi đau của anh, sự kiên trì
của anh, sự phẫn nộ của anh, mọi thứ đều không dễ dàng giả vờ mà ra được.

Tại sao người bắt anh lại là cậu cô?

Cả người cô lảo đảo, sức lực toàn thân như bị rút cạn trong tích tắc, cô

ngồi bệt xuống trước bó hoa nát vụn, run rẩy sờ lên những đoá hoa đã từng
có sự sông rât manh mẽ, nước mắt bất giác tuôn rơi.

Lạc Thiên không biết anh đã ra khỏi nghĩa trang như thế nào, chiếc xe

vừa khởi động, anh đã đạp manh chân ga, chiếc xe lao như mũi tên bung ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.