HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 491

“Thế à?”, cô bất giác cũng quay đầu nhìn ra ngoài.

Lúc nãy bước vào, cô mở cửa sổ để thông gió, bên ngoài tối đen như

mực, tí tách tí tách, nghe rõ hạt mưa rơi trên ô kính cửa sổ.

Tháng Sáu mưa rào, nói mưa là mưa.

Cô vội vàng bước đến, nghiêng người đóng cửa sổ, mưa xem chừng mỗi

lúc một to, hạt mưa lọt vào trong qua kẽ hở khung cửa chưa đóng kịp, quất
lên mặt cô, cô vội vàng tránh ra, tay khẽ huơ lên, đụng vào một thứ gì đó
trên bàn trước cửa sổ, đánh rơi nó xuống đất.

Anh thấy cô luống cuống thì cười, nhặt con lật đật rơi xuống đất lên,

chọc cô: “Lúc nãy thấy em nói đâu ra đó, bây giờ lại luống cuống chân tay,
cũng may là lật đật, không phải bình hoa gì đó”.

Cô quay lại, đỏ mặt.

Anh đặt lật đật lên bàn, lắc lư một cái, con lật đật phát ra tiếng như bên

trong có gì đó. Anh lại cười, đùa cô: “Chắc em không xem con lật đật là
ống đựng tiền xu đấy chứ”.

Con lật đật phát ra tiếng? Con lật đật này là đồ chơi mà cậu tặng cho cô,

trong ký ức, con lật đật không hề phát ra tiếng.

Trong tích tắc, tay cô đờ ra giữa không trung, vẻ mặt sững sờ, trong đầu

lướt qua cảnh mấy năm trước, hai hôm trước khi cậu cô xảy ra chuyện, con
lật đật văng thành hai mảnh, cô tiếc nuối khóc lóc với cậu.

Cậu cô lấy con lật đật đi, hôm sau trả lại cô con lật đật đã được dán lại,

trịnh trọng đặt lên tủ sách, đồng thời dặn cô không được làm rơi xuống nữa,
nếu không thì dù ông lợi hại cách mấy cũng không thể trả lại nguyên dạng
cho nó, tóm lại dù sao đi nữa cũng không thể làm hỏng nó. Lúc ấy cô nhớ
con lật đật trống rỗng, không phát ra tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.