HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 548

Hôm sau tan học, Nghiêm Tố bất ngờ trông thấy Giang Hoài Thâm đã

lâu không gặp ở trước cổng trường.

Chị trừng mắt nhìn anh: “Anh đến làm gì?”.

Giang Hoài Thâm kéo chị đến công viên gần trường, nhét cho chị một

phong bì.

“Gì đây?”, chị mở ra, bất ngờ nhìn thấy một tờ chi phiếu, bên trên viết

những mười vạn tệ. Chị ngẩn người rồi hỏi anh, “Anh có ý gì đây?”.

Anh nhìn chị, nói gọn: “Mười vạn tệ đây chắc đủ cho cô sinh hoạt một

năm ở Anh, tiền sau này đợi khi cô đến Anh rồi tôi sẽ tiếp tục chuyển cho
cô”.

“Tôi không cần tiên của anh, cầm đi”, chị nhét trả lại anh.

“Cô đừng mơ tưởng, nếu không phải vì Quy Vân, tôi cũng mặc kệ cô.

Tôi không nói là sẽ cho không cô, chỉ là mượn, đợi cô về nước rồi sẽ trả
cho tôi cả vốn lẫn lời, giấy mượn tiền tôi đã viết cho cô rồi, cô chỉ cần ký
tên là được”, anh rút ra một tờ giấy, đưa cả giấy lẫn bút cho chị.

Chị tức đến nỗi tái xanh mặt, chi vào mũi anh, quát: “Giang Hoài Thâm,

tôi không đi, cũng không thèm mượn tiền anh. Sau này tôi không muốn
nhìn thấy anh nữa, anh cút đi cho tôi! Từ nay về sau, nơi có anh thì không
có tôi”. Nói xong chị quay người chạy đi.

“Chắc không phải cô sợ không trả nổi tiền cho tôi nên mới không chịu

mượn tiền chứ?”, giọng nói mang vẻ giễu cợt vang lên sau lưng.

Chị quay phắt lại, hét lên giận dữ: “Giang Hoài Thâm, anh là tên lưu

manh, anh là đồ khốn nạn. Tôi hận anh! Tôi hận anh!”. Tại sao anh không
hề nghĩ đến cảm giác của chị? Tại sao chị lại yêu phải tên lưu manh tàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.