HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 55

Giang Văn Khê chưa bao giờ cảm nhận được kiểu môi răng va chạm

nhau thế này, bị Lạc Thiên ôm chặt và hôn mạnh mẽ, dần dần, cô từ bỏ
chống cự, đầu óc bắt đầu hỗn loạn, tế bào cơ thể run rẩy theo nhịp tim đang
đập loạn.

Không biết bao lâu sau, qua làn áo, sự tiếp xúc của bàn tay, Lạc Thiên

cảm nhận được cô gái trong vòng tay anh đang run rẩy không ngừng, hơi
thở dồn dập nên buông lỏng tay. Mang một cảm giác tội lỗi, anh từ từ dứt
môi ra, nhìn chăm chú cô gái ở khoảng cách gần, cô giống như một con thú
nhỏ hoảng loạn, hàng mi nhắm chặt run rẩy như cánh bướm, ươn ướt, tư thế
đáng thương ấy khiến anh nhắm nghiền mắt lại.

Anh thừa nhận anh rất ti tiện, để cô thấy dễ chịu hơn, tay anh khẽ khàng

vuốt tóc cô, áp đầu cô vào ngực mình, ôm chặt lấy cô và dịu dàng an ủi:
“Xin lỗi, xem như giúp tôi”.

Sau lưng, một giọng nói trầm trầm vang lên: “A Thiên, mười năm không

gặp, tác phong của cậu đúng là chẳng thay đổi tí nào”.

Lạc Thiên buông lỏng cánh tay ôm Giang Văn Khê, đổi thành choàng

ôm cô thật chặt bên hông anh, quay lại nhìn người anh em tốt trưởng thành
cùng mình từ nhỏ, khóe môi nhếch lên: “Từ nhỏ tôi đã thiếu kiên nhẫn”.

Một câu nói vô cùng mờ ám.

Cười gằn một tiếng, Phương Tử Hạ đưa tay kéo Châu Mộng Kha đứng

đờ người như khúc gỗ lại gần, nhìn chằm chằm Giang Văn Khê đang tựa
vào lòng Lạc Thiên và cúi đầu, mái tóc dài che nửa khuôn mặt: “A Thiên,
không giới thiệu chúng tôi với nhau à? Tuy là phù dâu hôm nay nhưng cậu
cũng nên giới thiệu trịnh trọng một chút chứ”.

“Vị hôn thê… của tôi, Giang Văn Khê.” Cảm giác người trong lòng

cứng đờ người, cánh tay vòng quanh eo cô của Lạc Thiên siết chặt hơn, anh
không cho phép xảy ra bất cứ sai sót nào trong giờ phút này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.