HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 57

báo cho cậu và em dâu biết, lúc đó cậu chỉ cần mang một phong bì lớn đến
mừng là được”.

“Được, quyết định thế nhé.” Phương Tử Hạ nhìn quần áo Giang Văn

Khê, lại nói: “Phù dâu chắc phải về kính rượu với cô dâu rồi. Đợi tôi và
Châu Mộng Kha về thành phố S sắp xếp ổn thỏa rồi chúng ta lại gặp nhau,
lúc đó tha hồ trò chuyện. Tôi và Châu Mộng Kha vào trước đây”.

Lạc Thiên cười nhạt: “Quyết định vậy đi”.

Châu Mộng Kha cứng đờ người để mặc cho Phương Tử Hạ choàng ôm

kéo vào trong sảnh tiệc. Sắc mặt cô luôn trắng bệch, trong đầu cứ nghĩ đến
cảnh ban nãy. Chỉ riêng bộ quần áo là cô đã biết cô gái trong lòng Lạc
Thiên kia là cô phù dâu mà ban nãy cô đã gặp trong nhà vệ sinh.

Sau mười năm gặp lại, nhưng lại để cô nhìn thấy cảnh anh và người

khác đang hôn nhau quên cả đất trời. Cô tưởng trong mười năm, cô có thể
quên sạch về Lạc Thiên. Nhưng khi gặp lại, đặc biệt là khi nhìn thấy anh
ôm người con gái khác, lồng ngực cô bỗng thấy đau nhói, khó thở.

Cô ghen tỵ xiết bao với người con gái trẻ trung bình thường kia.

Nhưng, biết trách ai đây?

Đúng như Phương Tử Hạ nói, mười năm trước, là cô đã không lựa chọn

tin tưởng anh, là cô không lựa chọn đợi chờ anh, là cô đã chọn vứt bỏ anh.
Trong bốn năm đau khổ của anh, thậm chí cô còn không muốn nhìn anh lần
nào. Bây giờ anh phong độ đứng trước mặt mọi người, cô có tư cách gì mà
ghen tỵ với kẻ khác?

“Cô phải từ bỏ thôi”, đúng lúc Châu Mộng Kha đang đau buồn thì bên

tai vang lên giọng nói lạnh lùng của chồng, cô bất giác cười khổ sở. Phải,
cô nên từ bỏ từ lâu, bắt đầu từ giây phút không tin tưởng Lạc Thiên, bắt đầu
từ ngày chọn cách rời xa anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.