HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 59

Nhân viên phục vụ kia liên tục xin lỗi, vội vàng cùng một phục vụ khác

quỳ xuống thu dọn hoa quả và những mảnh vỡ.

“Rất xin lỗi, không làm bẩn áo cô chứ?”, hai người phục vụ thu dọn

xong lại xin lỗi Giang Văn Khê.

Giang Văn Khê cau mày, lắc đầu một cách cứng nhắc, hai nhân viên đó

thở phào rồi rời đi.

Lạc Thiên không có ý làm tổn thương Giang Văn Khê, lặng lẽ đứng sau

cô nhìn mọi thứ vừa xảy ra.

Thấy cô đứng bất động, anh ngỡ cô vẫn đang buồn vì chuyện hồi nãy.

Trong một lúc, anh không biết nên nói gì, lấy bật lửa trong túi quần ra định
châm điếu thuốc rồi sực nhớ gì đó, anh dừng tay, nói: “Tiền bộ quần áo đó
bỏ đi. Tháng này phát lương, tôi sẽ bảo tài vụ phát bù cho cô tiền khấu trừ
tháng trước. Ngày mai phòng Nhân sự sẽ giúp cô làm thủ tục chuyển thành
nhân viên chính thức”.

Vừa nói dứt, chỉ thấy người đó liền quay phắt lại, sau đó “chát” một

tiếng, một cái bạt tai đanh gọn giáng xuống mặt anh.

“Anh tưởng anh là tổng giám đốc, là cấp trên của tôi, đẹp trai hơn kẻ

khác, nhiều tiền hơn kẻ khác, cao ráo hơn kẻ khác, thì có thể muốn làm gì
thì làm hả? Bồi thường? Ai thèm sự bồi thường của anh? Tát anh một cái
xem như lời cho anh quá rồi!”, Giang Văn Khê hoàn toàn mất đi dáng vẻ
yếu đuối trước đó, hung hăng như một bà vợ đi đánh ghen ở trên đường phố
vậy.

Sự chuyển biến đột ngột của Giang Văn Khê khiến Lạc Thiên kinh ngạc

trong phút chốc, nhưng cơn đau bỏng rát trên má khiến anh nhanh chóng từ
trạng thái ngẩn ngơ chuyển sang nổi giận. Bàn tay nắm chặt chiếc bật lửa
khiến các khớp xương đều trắng bệch ra, anh nghiến răng, cười lạnh: “Một
cái tát đổi một nụ hôn, đây là thứ cô muốn?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.