HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 551

Anh sung sướng như điên, ôm chặt lấy chị,chỉ sợ buông tay ra, chị sẽ

lặng lẽ biến mất như áng mây trắng trôi trên bầu trời.

Anh không thể nào ngờ, đó là vòng ôm cuối cùng mà Quy Vân để lại

cho anh.

Quãng thời gian ở Anh, đối diện với những người nước ngoài da trắng

mắt xanh, tuy có một cảm giác cô độc khó tả nhưng Nghiêm Tố giống như
một con ếch nhảy, không phút nào cho phép mình nghỉ ngơi. Chị nhớ đến
khoản nợ khiến chị tủi nhục, chị nhớ đến tên lưu manh đáng ghét kia, cả đời
vẫn nhớ.

Thư của Quy Vân là một động lực khác để chị sống. Trong hình, người

đàn ông già đến nỗi có thể làm cha họ đang ôm Quy Vân, nụ cười của chị
thật rạng rỡ. Nghiêm Tố bất giác nghĩ, có lẽ, Quy Vân thật sự đã tìm được
hanh phúc thuộc về mình.

Nhưng hanh phúc của chị thì ở đâu?

Chị nghĩ ngợi, trước mắt như hiện lên một bóng dáng mờ nhạt, là tên lưu

manh thối tha khiến chị phải nghiến răng nghiến lợi. Chị rút ra một tờ giấy
viết thư, sau đó ra sức viết, một lúc sau, khi nhìn thấy chữ tiếng Anh dày
đặc trang giấy, đều là những lời mắng tên lưu manh đó, chị bất giác cười
khẽ thành tiếng.

Lưu manh thối tha, trả tiền cho anh, nhưng đáng đời anh không hiểu

tiếng Anh.

Giang Hoài Thâm mỗi lần nhận được tiền và thư của Nghiêm Tố đều

ngẩn ngơ rất lâu. Anh bỗng nhớ đến năm nào Quy Vân nhận lời đợi anh,
nhưng chẳng qua là chỉ mong anh thật sự làm nên sự nghiệp mà cổ vũ anh,
chỉ là một cái cớ thuận miệng mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.