HƯƠNG VỊ TÌNH YÊU - Trang 104

học hành của tôi, cuối cùng, bố tôi chỉ còn cách cho tôi vào học tại trường
nội trú hàng đầu.

Học sinh trong trường có thể phân thành hai kiểu, một kiểu là những

người học hành đặc biệt giỏi giang, kiểu còn lại là con cháu của những gia
đình cực kỳ giàu có. Những bạn nữ nhiều tiền chỉ biết thay quần áo, trang
sức liên tục, lúc nào cũng lấy điện thoại cao cấp của mình ra, tạo dáng để
chụp hình, còn những bạn nữ ham học thì lúc nào cũng quy củ, phép tắc,
mặc đồng phục trường phát cho, ngoài giờ học trên lớp thì đều ôm sách
ngồi học trong phòng hoặc trên thư viện. Tôi không thích chụp ảnh “tự
sướng”, cũng không thích suốt ngày suốt đêm học bài, tôi là người đứng ở
giữa, thuộc kiểu cá biệt.

Tuy ở đấy không có ai có ý định trấn tiền, nhưng cũng không có ai chủ

động tiếp cận bạn, không có ai để ý xem bạn có thực sự vui vẻ hay không.

Đúng vậy, không có Trình Chân, đến cả người để tôi cãi nhau cũng

không có. Không có người tính cách ngang ngược đấy ở bên cạnh, tuy tự
do tự tại, nhưng cũng sẽ rất cô đơn.

Tôi nghĩ tôi luôn là một người yếu đuối, nhưng lại cố gắng giữ vẻ mặt

kiên cường.

Địa điểm gặp nhau của hội Lâm Nguyên Nhất là một câu lạc bộ Board

games, kinh doanh loại hình chơi bài tây đang rất được ưa thích.

Buổi tụ họp có rất nhiều người tham gia, trai gái đủ cả tập trung phía

trước chiếc bàn lớn, ồn ào, náo nhiệt. Lúc tôi và Lâm Nguyên Nhất cùng
đến thì trò chơi cũng đã bắt đầu được một lúc.

Lâm Nguyên Nhất vừa bước vào, nói với bạn nữ ngồi trên ghế sô pha,

“Tôn Manh Manh, cậu xem ai đến này”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.