HƯƠNG VỊ TÌNH YÊU - Trang 106

Người đó nhìn kỹ tôi rồi hỏi: “Bạn nữ này nhìn mặt quen quá, hình

như mình gặp ở đâu rồi thì phải”.

Tôi ngẩn người, đột nhiên nhận ra người ở đây đều là trong đội bóng

rổ trường, là những nhân chứng của màn ngọt ngào trên sân bóng, tiêu rồi,
thế này thì lại càng không thể nói rõ được.

Tôi toát hết cả mồ hôi, may mà Tôn Manh Manh kịp thời giải vây cho

tôi: “Đừng có nói bừa, Lý Vi là bạn học cũ của mình, mấy người không
được bắt nạt cậu ấy. Đặc biệt là Lâm Nguyên Nhất. Mau cất mấy cái nanh
vuốt của cậu đi”.

Mọi người trong phòng đều cười ầm cả lên, Lâm Nguyên Nhất làm vẻ

mặt vô tội phản bác lại: “Nanh vuốt? Mình đáng sợ đến thế cơ à?”

Ván games náo nhiệt đã kết thúc, Lâm Nguyên Nhất hỏi tôi: “Có

muốn cùng chơi không?”

Tôi lắc đầu nói: “Mình không biết chơi, các cậu cứ chơi đi”. Lâm

Nguyên Nhất di chuyển chiếc ghế, bảo tôi ra sô pha ngồi, tráo bài, cúi đầu
nói với tôi: “Quy tắc thật ra rất đơn giản, cậu nhìn mình chơi một ván là có
thể hiểu được đại khái rồi”.

Cả một bàn người cười đùa vui vẻ chơi bài, mỗi lần đánh ra một quân,

Lâm Nguyên Nhất đều rất kiên nhẫn giải thích cho tôi. Mấy người kia ra
bài nhanh quá, tôi không kịp nhớ được ý nghĩa của mỗi lá bài, chỉ nghe
thấy Lâm Nguyên Nhất liên tục kêu “giết”, rồi nhanh chóng giải quyết đối
phương, bên kia phải chịu “đòn” liên tục.

Sau một lúc, Tôn Manh Manh nghe điện thoại, vẻ mặt có chút căng

thẳng, quay đầu ra nhìn mọi người nói: “Mình ra ngoài đón một người, mọi
người cứ chơi nhé”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.