HƯƠNG VỊ TÌNH YÊU - Trang 138

Tôi đứng trên đường, đột nhiên nhớ lại một chuyện trước đây. Lúc ấy,

Trình Chân vẫn còn là tên đáng ghét trấn tiền tiêu vặt hàng tháng của tôi.
Có một ngày, cậu ấy làm hỏng đồ, sợ tôi mách với chú Trình, thế là cậu ấy
liền mua một cây kem, nịnh tôi nói: “Tiểu Vi, có muốn ăn kem không?”.

Tuy tôi rất muốn giả vờ không thèm để ý đến cây kem ấy, nhưng ánh

mắt thì sớm đã lộ hết ra suy nghĩ của mình.

Trình Chân giơ cây kem trước mặt tôi, nói từng câu từng chữ một:

“Nếu chị muốn ăn, thì phải nghe lời em. Không được nói xấu em”.

Lúc ấy, tôi thật sự rất ghét những việc cậu ấy làm, nhưng bây giờ nghĩ

lại những trò trẻ con ngày ấy, tôi bất giác mỉm cười.

Thoát ra khỏi những hình ảnh trong ký ức, tôi bắt đầu nghĩ, tình cảm

giữa tôi và Trình Chân rốt cuộc là thế nào?

Trình Chân đột nhiên hét lên: “Tiểu Vi, phía trước!”.

Tôi nghe thấy, ngẩng đầu lên, ánh sáng chói lóa chiếu thẳng đến, làm

mắt tôi đau nhói. Tôi giơ tay che ánh sáng mới nhìn thấy một chiếc xe đang
lao tới. Tim tôi đột nhiên thắt lại, cảm giác hoảng sợ lướt qua. Đúng lúc
này, một đôi tay chìa ra, nắm chặt cổ tay tôi, dùng sức kéo mạnh một cái,
tôi theo đà ngã vào một vòng tay rất mạnh mẽ.

Trong lúc mơ hồ, bên tai tôi truyền đến tiếng phanh xe sắc nhọn, chiếc

xe dừng lại, thời gian như dừng lại trong chốc lát. Tôi mở mắt, hộp kem rơi
trên đất, kem màu trắng chảy ra khắp nơi, cổ tay tôi nhói đau. Tôi cúi đầu,
thấy mặt Trình Chân trắng bệch, nhợt nhạt.

Không kịp che giấu sự sợ hãi, cổ tay đang run lẫy bẫy nữa, tôi có thể

cảm nhận được, lúc ấy Trình Chân đã lo sợ đến thế nào. Hóa ra, Trình Chân
cũng có lúc hoang mang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.