HƯƠNG VỊ TÌNH YÊU - Trang 176

Tôi thở ra lòng bàn tay một hơi dài rồi nói: “Ăn rồi. Ngoài đường đang

có tuyết, em cẩn thận chút, còn nữa, chị đợi em. Lại…”. Không đợi tôi nói
hết câu, Trình Chân đã ngắt máy. Tiếng tút tút kéo dài bên tai, khiến tôi
cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ.

Trước khi nghi thức bật đèn diễn ra, trên quảng trường cử một người

đi phát thiệp, người chủ trì những hoạt động này đang cầm micro nói: “Mọi
người hãy viết mong muốn của mình lên tấm thiệp, sau đó treo lên cây
thông Noel, nhất định ước muốn sẽ trở thành sự thật”.

Tôi cầm tấm thiệp trên tay, hỏi mượn chiếc bút từ một nhân viên làm

việc tại đó và viết lên trên một dòng chữ: “Hi vọng vào thời khắc đèn trên
cây thông vụt sáng, tôi và Trình Chân có thể ở bên cạnh nhau, cùng cậu ấy
đón một Giáng sinh đáng nhớ”.

Tôi ngồi trên bậc thềm phía trước quảng trường, ngắm những đôi tình

nhân đang đi qua trước mắt, thời gian trôi qua từng giây, người đổ về quảng
trường mỗi lúc một đông. Chỉ còn một phút nữa là đến chín giờ, vẫn chưa
thấy Trình Chân xuất hiện, tôi giận dữ gọi điện thoại cho cậu ấy.

Vừa nghe bên kia nhấc điện thoại, tôi đã mắng xối xả: “Đồ chết tiệt

này, không đến thì đừng hòng nhận quà nữa!”

Phía bên kia im lặng một lúc, sau đó một giọng nữ nhỏ nhẹ vang lên:

“Xin lỗi, mình là bạn học của Trình Chân, bây giờ cậu ấy không tiện nghe
điện thoại, bạn có thể đợi chút nữa rồi gọi lại được không?”

“Vậy hả, xin lỗi làm phiền bạn”.

Cô gái này là ai? Tại sao điện thoại của Trình Chân lại có con gái bắt

máy? Trình Chân vì cô ta mà không đến sao? Đầu tôi tràn ngập những suy
nghĩ bất an.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.