HƯƠNG VỊ TÌNH YÊU - Trang 177

Tôi rất muốn tự nhủ mình hãy bình tĩnh, thế nhưng thời gian cứ trôi

qua, sự đau khổ trong lòng tôi dần chuyển thành nỗi tức giận.

Mọi hoạt động trong đêm Giáng sinh đang ở thời khắc náo nhiệt nhất,

Ông già Noel xuất hiện trong đám đông, mọi người xung quanh cũng đang
hân hoan đếm ngược: “5, 4, 3, 2, 1…”

Tôi đứng thẫn thờ dưới cây thông Noel.

Cây thông được trang hoàng lộng lẫy, rực rỡ, đám đông xung quanh

đang chúc mừng lẫn nhau khiến tôi càng cảm thấy dường như chỉ có mình
tôi là bị gạt ra khỏi cái thế giới này.

Nhưng trùm pháo hoa tan dần trên không trung làm bầu trời dần

chuyển màu, và trong không khí hỗn loạn ấy, tôi dường như nghe thấy tiếng
lòng mình đang tan nát.

Tôi đứng trước cây thông Noel, nhìn ngắm những vật trang trí lộng lẫy

trên cây, hét thật to: “Tất cả chỉ là dối trá mà thôi!”. Giọng nói của tôi
nhanh chóng chìm nghỉm trong đám đông huyên náo.

Tôi đứng bất động như vậy trong một tiếng đồng hồ, trò vui trên

quảng trường đang đi đến hồi cao trào cuối cùng. Tôi cảm thấy chân bắt
đầu tê mỏi, đột nhiên từ đằng sau tôi có một bé trai xô vào tôi, làm tôi ngã
dúi xuống đất. Mẹ cậu bé chạy đuổi kịp, quay đầu lại nhìn tôi, rồi xin lỗi:
“Xin lỗi, xin lỗi, cháu có bị đau ở đâu không?”. Nói dứt lời đã quay sang
đứa trẻ trừng mắt nhìn, quát lớn: “Đã bảo không được chạy lung tung rồi,
sao con lại cứ không nghe lời thế hả!”.

Tôi liền xua tay: “Không sao ạ, thật là không sao đâu ạ, do cháu không

cẩn thận thôi”.

Đứa bé vừa nói xin lỗi xong liền bị mẹ tóm cổ lôi đi. Khi đi nó còn hỏi

thầm mẹ: “Mẹ, sao chị ấy lại khóc thế?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.