HƯƠNG VỊ TÌNH YÊU - Trang 182

ấy, chỉ là cảm thấy cậu ấy hơi phức tạp”, vì thế mà lần nào cậu ấy cũng
nhìn thấu tâm can tôi.

Nụ hôn với tôi lần đó, ánh mắt cậu ấy đã không thể che giấu được sự

cô đơn và đau khổ, khiến tôi lờ mờ hiểu rằng, Lâm Nguyên Nhất kỳ thật
chưa bao giờ quên được Lý Giai. Bị phản bội trong chuyện tình cảm đối
với cậu ấy có lẽ là một điều không dễ chấp nhận, vì thế khi đối diện với Lý
Giai, mới trở nên lạnh nhạt và xa cách như vậy, hoàn toàn không biết che
giấu sự hận thù của mình với cô ấy.

Nếu không phải từng yêu một cách sâu sắc thì không thể hận tới mức

đó được? Tôi lén thở dài, cũng may là bản thân tôi chưa rơi vào trong đó,
nếu không thì cũng không thể chịu đựng nổi.

Ngoài trời hơi lạnh, trên đường người đi lại thưa thớt, tôi và Liễu Đình

mua đồ uống, rồi đứng bên dưới ngọn đèn đường không người nói hết
chuyện này đến chuyện khác.

Dưới ánh đèn mờ ảo, những làn sương trắng mỏng toả ra nhè nhẹ…

đột nhiên có ba bốn bóng người vụt qua, chặn ngay trước mặt tôi và Liễu
Đình.

Trước mắt tôi thấp thoáng hiện ra mấy người nam sinh đang băng qua

đường, mặc bộ đồng phục của trường Trình Chân, bộ dạng suồng sã cợt
nhả:

“Sao lại chỉ có hai cô em xinh đẹp ở đây thế này? Haha, đáng thương

quá, có cần bọn anh đưa các em về nhà không?”, chúng vừa nói vừa đưa
tay đặt lên vai Liễu Đình.

“Cút!”. Liễu Đình hét lên một tiếng, dùng hết sức gạt tay trên vai mình

ra, định kéo tôi chạy đi nhưng bị bọn chúng quây lại thành vòng tròn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.