HƯƠNG VỊ TÌNH YÊU - Trang 192

Lúc về gần đến cổng trường, Lâm Nguyên Nhất cúi đầu nhìn đồng hồ

trên cổ tay nói, “Sắp mười hai giờ rồi, muộn thế này, cô quản lý chắc không
còn mở cửa nữa đâu?”

Tôi bĩu môi nói, “Mình cũng đâu hy vọng đi vào bằng cổng chính”.

Tôi sớm đã tính rồi, phải trèo qua bức tường thấp đằng sau ký túc để vào.

Lâm Nguyên Nhất ngẩn ra một lúc, nheo nheo mắt, cười nói, “Thật

chưa có cô gái nào không thèm để ý đến sỹ diện như cậu.” Dừng một lúc,
rồi nói tiếp, “Nhưng vẻ ngang bướng này của cậu lại khiến người khác rung
động đấy”.

Tôi thừa nhận, trong màn đêm lạnh giá thế này, sự quan tâm của cậu

ấy khiến tôi ấm lòng hơn, cậu ấy an ủi tôi nhưng đồng thời cũng mang đến
cho tôi cảm giác rất bất an. Xét cho cùng, là do bản thân tôi đã quá ích kỷ,
muốn lợi dụng Lâm Nguyên Nhất để chọc tức Trình Chân. Nghĩ đến
chuyện người ở bên cạnh tôi trong đêm Giáng sinh không phải là Trình
Chân mà là Lâm Nguyên Nhất, rồi lại nghĩ đến giọng nói của con gái trong
điện thoại của Trình Chân trong lòng tôi có một nỗi đau không nói nên lời.

Trong lúc tôi đang chìm đắm trong những suy nghĩ của mình, chưa kịp

phản ứng lại thì Lâm Nguyên Nhất đã quay người, đặt một nụ hôn lên giữa
hai hàng lông mày tôi.

Cậu ấy nói, “Tiểu Vi, Giáng sinh vui vẻ”

Giây phút ấy, đối với tôi mà nói, thời gian dường như đã ngừng lại,

một cảm giác kỳ lạ cuốn lấy trái tim tôi.

Một nụ hôn nhẹ nhàng, ấm áp, trong màn đêm lạnh lẽo, tôi suýt nữa

thì bị sự dịu dàng của cậu ấy làm cho rung động.

Lại bắt đầu có tuyết rơi rồi, ánh đèn đường cố gắng xuyên qua lớp

bông tuyết, trong đêm tối mơ màng, ánh trăng như mờ ảo, cảnh vật xung

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.