HƯƠNG VỊ TÌNH YÊU - Trang 204

đưa tay ra, gạt gạt tóc mái của tôi, chỗ ấy có một vết sẹo. Mặc dù đã qua
lâu lắm rồi, nhưng vẫn còn rất rõ.

Cậu ấy hỏi: “Có đau lắm không?”

Tôi không nói gì nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp. Có một

người lặng lẽ ở bên cạnh chăm sóc cho tôi như vậy, có phải tôi rất hạnh
phúc đúng không?”

Lâm Nguyên Nhất lại đưa tay ra trước mặt tôi hỏi: “Muốn lên không?”

“Có”.

Lần này tôi ngoan ngoãn đưa tay ra, Lâm Nguyên Nhất dùng tay kia

đỡ lấy eo tôi. Tay cậu ấy rất mạnh mẽ, trong giây lát đã ôm tôi lên được chỗ
mép sân thượng.

Tôi “Á” một tiếng, hai chân đột nhiên lơ lửng, hoàn toàn không kịp

phản ứng lại, hai tay theo phản xạ ôm lấy cổ Lâm Nguyên Nhất, đợi đến lúc
tôi bình tĩnh lại, thì tôi đã ngồi yên vị trên sàn xi măng của sân thượng rồi,
nhưng tay đang ôm cậu ấy thì vẫn chưa buông ra.

Bên tai tôi truyền đến tiếng cười khẽ cùa Lâm Nguyên Nhất: “Bỏ tay

ra đi, mình sắp bị cậu bóp chết rồi đấy”.

“Xin lỗi!”. Tôi lập tức thả tay ra nhận lỗi. Lúc rời khỏi vòng tay của

cậu ấy, Lâm Nguyên Nhất hơi dùng sức, một lần nữa kéo tôi vào trong lòng
cậu ấy.

Cậu ấy cứ ôm như vậy, cằm của Lâm Nguyên Nhất tựa trên vai tôi,

cậu ấy nói: “Như thế này thật tốt, vừa nhìn thấy cậu mình đã thấy rất vui,
mình phải ôm lấy hạnh phúc không dễ gì có được này”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.