HƯƠNG VỊ TÌNH YÊU - Trang 231

không để lại sẹo, cũng thật may”.

“Vậy thì cậu sẽ tha thứ cho Lý Giai chứ?”, giọng của tôi có chút gì đó

thương cảm, “Cậu không đồng ý bỏ qua cho Lý Giai một cách dễ dàng như
vậy là vì cậu vẫn còn quan tâm đến cậu ấy đúng không?”. Sau khi nghe
xong câu nói ấy của tôi, Lâm Nguyên Nhất đột nhiên trở nên trầm ngâm.

Không khí của những ngày đầu năm mới chưa qua đi, phía xa vẫn còn

có người đi dạo ngắm hoa, không đợi đến khi Lâm Nguyên Nhất giải thích,
đột nhiên tôi dang rộng hai tay ôm lấy cậu ấy. Lâm Nguyên Nhất hơi sững
người nhưng chỉ sau một lát cậu ấy bỗng nhắm nghiền hai mắt, ôm chặt lấy
đầu tôi trên bờ vai. Trong giây phút ấy, đột nhiên tôi cảm thấy hạnh phúc
hơn bao giờ hết.

Vẻ đẹp lộng lẫy rực rỡ của những khóm hoa thật không gì có thể so

sánh bằng, một lát sau, tôi mở to hai mắt, cảm giác như vừa trải qua một
giấc mơ vậy. Tôi nhè nhẹ đẩy hai vai của Lâm Nguyên Nhất ra xa, nói:
“Mình đã quyết định sẽ rời xa cậu”.

“Cậu nói gì vậy?”. Dường như Lâm Nguyên Nhất vẫn chưa thực sự

tỉnh hẳn khỏi cảm giác ấm áp hạnh phúc vừa rồi.

“Mình đã nhận lời sẽ cố gắng để thích cậu, nhưng bây giờ mình nghĩ

điều đó không còn quan trọng nữa rồi, đã xuất hiện người con gái thích cậu
hơn cả mình. Hơn nữa có thể nhìn ra được, cậu vẫn chưa thể quên được Lý
Giai, mà Lý Giai thì vẫn luôn thích cậu, hai người vẫn luôn hướng về nhau,
tại sao lại không thể cho nhau một cơ hội chứ?”

“Cậu đừng nói nữa”, Lâm Nguyên Nhất chạm vào hai vai tôi, hạ thấp

giọng rồi gọi, “Đây chính là câu trả lời cuối cùng của cậu dành cho mình
đúng không?”. Một người con trai trên gương mặt lúc nào cũng bộc lộ một
vẻ thờ ơ, đôi mắt sáng lúc này dường như đang được bao bọc bởi một tầng
sương mỏng, làm mờ đi con người đen láy bên trong.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.