HƯƠNG VỊ TÌNH YÊU - Trang 237

Này đồ ngốc, nhớ bảo Lâm Nguyên nhất đưa chị về trường đấy nhé.

Đừng ở bên anh ta quá lâu, khi nào về đến phòng thì nhắn tin lại cho em.

Tin nhắn thứ năm:

Chị không muốn em gọi điện thoại cho chị đúng không?

Tin nhắn thứ sáu:

Chị vẫn không chịu trả lời phải không, để em bảo chị Liễu Đình đi

đón chị.

Tin nhắn thứ bảy:

Tại sao lại tắt máy như thế hả? Rốt cuộc chị đang ở đây vậy?

Tin nhắn thứ tám:

Bây giờ em đã nhận ra, không phải chị bị coi thường mà là em đang bị

coi thường. Tiểu Vi, em đợi chị trước cổng trường học. Em cứ đứng ở đây
đợi chị đây!

Thời gian tôi xem tin nhắn cuối cùng là bốn tiếng trước đó, muộn thế

này rồi chắc là Trình Chân không còn đứng đó để đợi tôi nữa đâu nhỉ? Tôi
vừa cảm thấy bất an, vừa mong gọi được cho Trình Chân.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói vô cùng lo lắng của Trình Chân:

“Chị làm gì mà bây giờ mới chịu gọi điện lại vậy, em gọi cho chị đến mức
điện thoại hết sạch pin rồi đấy, em còn đang nghĩ là chị mất tích rồi cơ!”

Tôi áp chặt điện thoại lên mặt mình, nhận thấy cổ họng mình nghẹn

cứng đến nỗi không nói nổi lời nào. Trình Chân đã đợi lâu như vậy rồi,
không nghe thấy tôi nói gì, lưỡng lự một hồi, cậu ấy hỏi lại: “Nghe nói chị
và Lâm Nguyên Nhất chia tay rồi… không sao đâu, thực ra chị làm như
vậy là rất đúng… Tiểu Vi, tại sao chị là không nói gì? Chị khóc à? Sao chị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.