HƯƠNG VỊ TÌNH YÊU - Trang 245

Chập tối, đèn hoa vừa mới thắp mà giữa lòng thành phố đà tràn ngập

toàn những người là người, khắp nơi đều là những dòng người xuôi ngược.
Chúng tôi bước ra từ quán ăn, trời đã tối đen, Trình Chân quàng khăn lên
cổ tôi và nói: “Sao lần nào chị cũng mặc ít áo như vậy, lỡ bị cảm thì sao?”

Tôi xoa xoa hai tay, thở ra từng làn hơi sương trắng mờ, sau đó rụt cổ

vào trong khăn, giống như những cảm giác quen thuộc trước đó khiến tôi
cảm thấy rất bình an.

Không đế ý đến thái độ trách cứ của Trình Chân, tôi mãn nguyện nói:

“Mùi vị của món canh trong tiệm kia thật tuyệt. Sao em lại phát hiện ra
tiệm ăn này thế?”

Trình Chân nắm lấy tay tôi, đặt vào trong túi cậu ấy, nói: “Bố em rất

thích ăn ở trong tiệm này, nhưng mẹ em thì lại không thích, cho nên em
thường xuyên đi cùng bố đến đây”.

Một vài người phụ nữ trung tuổi đi qua, liếc mắt nhìn tôi và Trình

Chân, chép miệng nói: “Này, bọn trẻ con bây giờ ghê thật đấy!”

Những lời nói bâng quơ khiến tôi cảm thấv hơi hoang mang, bất giác

tôi rút mạnh tay ra khỏi túi áo Trình Chân nhưng bị cậu ấy nhanh chóng
tóm lại, nắm chặt lấy tay tôi.

Sau một hồi, tôi ngẩng đầu lên nhìn Trình Chân. Mắt cậu ấy cứ chăm

chú nhìn về phía trước, gương mặt đột ngột biến sắc, cậu ấy hét lên một
tiếng: “Mẹ!”. Tôi giật mình, nhìn theo hướng ánh mắt của Trình Chân.

Cô Phương đang bước thắng về phía chúng tôi, miệng nói: “Trình

Chân, sao con lại ở đây? Tối nay không phái học thêm à?”

Tôi và Trình Chân đều giật mình, có một chút căng thăng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.