HƯƠNG VỊ TÌNH YÊU - Trang 34

Biểu cảm của Trình Chân nhìn có vẻ rất ung dung, thư thái, trái hẳn

với ánh mắt đầy cẩn trọng của tôi.

Thở dài một cái, tôi cố tỏ vẻ ngạc nhiên, thoải mái tiến lại gần hỏi:

“Trùng hợp vậy, không ngờ lại gặp em ở đây.”

Trình Chân mỉm cười: “Em cố tình đứng đây đợi chị mà.”

“Đợi chị?”

“Đúng thế, hôm qua bố chị gọi điện đến nhà em, bố em đã biết chuyện

chị đến học ở đây rồi.” Trình Chân nửa như cười nửa như không nhìn tôi
hỏi: “Chị cố ý tránh em phải không? Rốt cuộc là chị đang sợ điều gì thế
hả?”

Tôi nắm chặt tay, ngẩng đầu nhìn Trình Chân. Ánh mắt cậu ấy từ đầu

đến cuối đều không hề thay đổi, vẫn trong veo như vậy, mang một vẻ kiêu
căng, ngạo mạn, ánh mắt ấy đã quá quen thuộc với tôi.

Sau khi bố đón tôi rời khỏi nhà họ Trình, do công việc bận rộn nên

không có thời gian quan tâm đến tôi, chỉ có thể chi trả tiền học phí đắt đỏ
cho tôi vào học tại trường nội trú. Tại ngôi trường ấy, tôi phải đối mặt với
những thầy cô giáo nghiêm khắc, bảo thủ, bài tập nhiều làm không xuể, bạn
bè thì xa lánh…

Trong những ngày sống cô đơn ấy, tôi thậm chí đã bắt đầu nhớ về

những ngày tháng đấu khẩu với Trình Chân. Sau đó, tôi dần quen với cuộc
sống mới và quên đi những kí ức ấy.

Cho đến khi vào phổ thông trung học, bố tôi đột nhiên nói: “Tiểu Vi,

con có muốn đến thành phố G học không, đến ngôi trường mà trước đây
mẹ con đã từng học?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.