HƯƠNG VỊ TÌNH YÊU - Trang 37

Trình Chân đối với tôi rốt cuộc có ý nghĩa gì? Tôi cúi đầu, tâm trạng

bị những suy nghĩ kì lạ quấn lấy. Trong cái siêu thị to thế này, tôi cảm giác
như mình không thể tìm được lối ra.

“Tiểu Vi, hóa ra cậu ở đây, làm mình tìm mãi.” Liễu Đình đột nhiên

xuất hiện, vỗ vỗ vai tôi từ phía sau. Rồi nghiêng người sang bên cạnh thì
thấy Trình Chân, thắc mắc không hiểu: “Hai người quen nhau từ trước rồi
à?”

Trình Chân cười: “Còn hơn cả quen biết ý chứ, chị ấy hồi trước từng ở

nhà em hai năm.”

Liễu Đình ngẩn ra một lúc, rồi hình như nghĩ ra điều gì đó: “Em nói

thế làm chị nhớ ra, cô vẫn thường hay nhắc đến con gái một người bạn của
chú sống ở nhà mình, hình như tên là Tiểu Vi.” Nói rồi Liễu Đình ngừng
lại, sau đó bỗng nhiên reo lên: “Trời ơi, mãi mới nghĩ ra, hóa ra là cậu à. Ha
ha, thế giới này thật là nhỏ bé, hóa ra cậu chính là Tiểu Vi – người mà cô
vẫn luôn miệng nhắc đến.”

Thế giới này quả thật rất nhỏ, quay người một cái, chúng ta đã lại gặp

nhau.

Tối hôm ấy, nằm trên giường, trở mình đi trở mình lại, tôi vẫn không

thể nào ngủ được. Bên ngoài trời đã về đêm, ngày càng tối hơn, nhìn sang
giường Liễu Đình phía đối diện, cậu ấy sớm đã ngủ say rồi.

Ngôi trường trước đây tôi học quản lý rất nghiêm ngặt. Ngoài việc

phải học hết tất cả các môn của một ngày, buổi sáng còn phải dậy tập thể
dục. Lại còn có giáo viên chuyên đứng ngoài cổng trường điểm danh,
không được phép đến muộn. Thời gian tự học buổi tối phải tuyệt đối yên
lặng, giáo viên cũng sẽ đi kiểm tra, ngoài những điều ấy ra, bất cứ lí do gì
cũng không được ra ngoài. Những quy tắc ngặt nghèo ấy khiến người ta
gần như phát điên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.