HƯƠNG VỊ TÌNH YÊU - Trang 46

Tối hôm đó, tôi nằm mơ, trong giấc mơ, tôi cùng một đám người hứng

khởi ra ngoài chơi, tự nhiên có người hét lên: “Tiểu Vi, Lâm Nguyên Nhất
tìm cậu.”

Lâm Nguyên Nhất tìm tôi làm gì vậy? Trong lúc tôi vẫn còn đang ngỡ

ngàng không biết gì, có người vỗ vỗ vai tôi. Tôi quay người nhìn người con
trai đứng sau lưng tôi, nhếch mép cười, nhưng gương mặt ấy lại không phải
là Lâm Nguyên Nhất.

Cậu ấy nheo mắt nhìn tôi, nói: “Tiểu Vi, chị chỉ được để một mình em

bắt nạt thôi!”

Gương mặt ấy chính là Trình Chân hồi bé.

Tôi bất ngờ tỉnh giấc, nằm trên giường nhìn ánh nắng rực rỡ ngoài cửa

sổ chiếu xuyên qua tấm rèm cửa dày.

Liễu Đình đã về nhà cô cậu ấy từ hôm thứ sáu rồi, trong phòng kí túc

xá chỉ còn lại tôi và một người nữa. Rõ ràng bây giờ là sáng sớm ngày cuối
tuần mà tôi vẫn không thể nào ngủ được.

Điện thoại trong tay báo có tin nhắn, là của Liễu Đình gửi đến tối hôm

qua. Cậu ấy nói: “Nhớ năm giờ chiều nay đến ăn cơm nhé, đi xe buýt
đường 317 đến bến thứ hai. Đừng đến muộn, cũng đừng đễ bị lạc đấy nhé.”

Ngày cuối tuần, người đi xe buýt rất ít, tôi chọn một chỗ ngồi gần cửa

sổ. Ánh nắng bên ngoài cửa ấm áp, chiếu lên người tôi rất dễ chịu, mặc dù
Liễu Đình đã nhắc nhở tôi không được ngồi quá bến, nhưng tôi vẫn không
kiềm chế được chìm vào giấc ngủ, suốt cả đoạn đường.

Đến lúc tôi tỉnh dậy thì bác lái xe cũng đã gọi tôi được nửa ngày rồi,

bác nói: “Dậy đi, dậy, bến cuối rồi, xuống xe đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.