HƯƠNG VỊ TÌNH YÊU - Trang 78

Tôi bĩu môi nói: “Đều là những thứ cần dùng cả, em để ý cái đấy làm

gì, có ai nhờ em xách đâu chứ.”

Trình Chân nhìn tôi, lắc lắc đầu nói: “Em có nói sẽ xách giúp chị à?

Lần trước em bị thương ở chân, đã khỏi đâu. Em chỉ là đến trợ giúp cho
người mù đường như chị thôi.” Nói rồi Trình Chân không hề do dự đi thẳng
lên phía trước.

“Chị không phải loại bị mù đường!” Tôi kêu lên.

Trình Chân quay đầu lại nhìn tôi, nhếch nhếch khóe miệng: “À, vậy

sao? Lần trước là ai ngồi quá bến thế nhỉ?”

“Lần trước là do chị ngủ quên thôi.” Tôi giải thích, lấy giấy ra lau mồ

hôi, trong lòng oán hận Trình Chân sao nhẫn tâm để một mình tôi xách
nhiều đồ như thế này chứ.

Tôi trừng mắt nhìn Trình Chân, đeo ba lô, xách túi đi về phía bến xe

buýt. Địa thế trường tôi rất cao, con đường ra ngoài cổng cũng không quá
dốc, nhưng rất dài. Tôi một tay xách túi, đi đằng sau người nhàn rỗi nào
đấy, chân bước đi không vững, mồ hôi thì vã ra như tắm. Trong lòng tôi lại
bắt đầu oán hận Liễu Đình, một mình ra ngoài tự do tự tại, ung dung sung
sướng là đủ rồi, lại còn bảo cái tên vô tình không biết thương người này
đến chọc giận tôi nữa.

Cuối cùng, đến lúc tôi mệt quá không thở ra hơi được nữa, Trình Chân

mới quay người lại, cười cười nói: “Nếu chị nhờ vả em thì em sẽ rủ lòng từ
bi, xách đồ giúp chị.”

Tôi cố hết sức lườm Trình Chân một cái: “Không cần em giả vờ tốt

bụng!”

Trình Chân không hề để ý đến sự “công kích bằng ánh mắt” của tôi,

cậu ấy chỉ về phía bến xe đang đứng đông nghịt người, nói: “Chị nhìn xem,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.