HƯƠNG VỊ TÌNH YÊU - Trang 89

đừng thả tay ra đấy.”

Trình Chân mất hết kiên nhẫn nói: “Biết rồi.”

Tôi cố sống cố chết nắm chặt tay Trình Chân, thử bơi mấy lần, tôi nổi

cao hơn lúc trước một ít nhưng vẫn có chút không vững, giữ được mấy giây
lại chìm xuống. Trình Chân lắc đầu nói: “Chị căng thẳng quá rồi đấy, thoải
mái một chút đi.”

Trình Chân đổi tay để tôi nắm, quay người dùng tay còn lại đỡ eo tôi,

vừa đỡ tôi bơi về phía trước vừa nói với tôi: Thả lỏng người ra!”

Bình tĩnh lại tôi thấy Trình Chân dạy cũng rất khá, không giống Liễu

Đình, chỉ giỏi rống lên. Với sự trợ giúp của Trình Chân, từ từ, chậm rãi, tôi
thấy mình đã có thể tự nổi lên. Bơi thêm một lúc, tôi gần như có thể nắm
được một vài kỹ thuật, cũng bạo dạn hơn trước một tí, thử bỏ tay Trình
Chân ra, nhưng, tôi lập tức đã phải gánh chịu hậu quả do sự đắc ý của bản
thân.

Trình Chân thấy tôi thả tay ra, sững người, chưa kịp phản ứng gì, cả

người tôi đã đột nhiên bị mất cân bằng. Tôi muốn đứng xuống, nhưng phát
hiện ra chân đã không còn chạm được đến sàn bể bơi nữa rồi. Nước tràn
vào mũi, vào miệng tôi. Tôi đạp chân loạn cả lên, mấy chiêu vừa học đã
quên hết sạch, chỉ biết đạp phành phạch xuống mặt nước.

Nhưng càng đạp lại càng chìm nhanh hơn, tôi đã uống hai ngụm nước

to. Tên nhóc Trình Chân này, tự nhiên đưa tôi ra chỗ nước sâu này làm gì
cơ chứ.

Trong lúc hoảng loạn, tôi nghe thấy tiếng Trình Chân hét lên: “Bám

vào em!”

Theo bản năng tôi giơ tay ra, quàng vào trước ngực Trình Chân, chân

cũng theo đó quấn quanh người Trình Chân. Tôi vừa ho vừa hỏi Trình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.