Ngược lại anh thay áo khoác, không phải đồng phục hồi ban ngày,
nhưng cũng không tỏ ra đặc biệt chải chuốt, áo khoác không cài khuy, mở
rộng ra, lộ ra áo len màu tối bên trong, hai chân thon dài phía dưới được
ống quần rộng rãi bao bọc, bàn chân mang đôi giày quân đội bình thường.
Bạch Lộc rốt cuộc cảm thấy anh mặc ra cảm giác đặc biệt thuộc về
chính mình, nhưng đồng thời cô lại có dự cảm mình đợi thêm một lúc nữa
sẽ có vẻ không hay lắm.
Cô nhìn mình rồi nhìn qua anh, nếu hai người đứng cùng nhau, giống
như…anh xe ôm và hành khách.
Tại cửa khu sinh hoạt, thời gian dài anh dừng xe ngưng đọng, tựa như
một không gian màn sân khấu, mọi thứ xung quanh là hình ảnh chạy nhanh.
Bạch Lộc thấy sắp tới giờ, nhấc chân đi thẳng về phía anh.
Tần Long nhàn nhã hút xong hơi cuối cùng, khóe mắt thoáng thấy có
người ở bên trái đi qua, anh quay đầu nhìn, vẻ kinh ngạc lướt qua giây lát
trên khuôn mặt.
Trước khi cô tới gần anh ném tàn thuốc xuống, cúi đầu giẫm chân lên,
ngay sau đó cô đã tới trước mặt.
Bạch Lộc đứng trước mặt anh, thấy anh không nói gì, biểu cảm trên
khuôn mặt không rõ ràng.
Tần Long khẽ nhếch khóe miệng, quan sát cô từ trên xuống dưới, nhìn
sang phía cô đi tới, hỏi: “Mới từ bên ngoài trở về?”
“Đúng vậy, tôi đúng giờ chứ.”
Anh cúi đầu nhìn thời gian, trên đó vừa biểu thị bảy giờ: “Ừm, rất
chuẩn.”