HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1030

Nam Cung Tứ ngáp dài lên lầu.
Tống Thu Đồng tiêm tiêm nhìn hắn.
Mà Diệp Vong Tích trong phòng thắp nến, vừa đọc xong một quyển sách.
Kiếp trước Mặc Nhiên không biết trời cao đất dày, cho rằng mình thông
thiên triệt địa, đã hiểu rõ nhân sinh luân hồi.
Giờ mới biết, hoá ra bọn họ trên đời, một đêm gió thổi đã tan, một đêm
mưa trôi linh hồn. Người trôi đến trên bờ như khối đá, có thể bị đá xanh
làm vỡ nát linh hònp.
Hắn lại may mắn thế nào, trôi xa, lại có thể quay về bên cạnh Sở Vãn Ninh.
Còn có thể tẫn hiếu trước sư tôn, còn có thể nói với Sở Vãn Ninh một tiếng:
“Thật xin lỗi, là ta phụ người.”
Uống nốt chén trà, cáo biệt mọi người.
Bên ngoài nổi gió, không lâu sau đã mưa.
Mặc Nhiên khoác áo choàng, đến rừng rậm mênh mông.
Thân ảnh hắn càng lúc càng xa, ngày càng hư vô, ở giữa trời chiều dần
thành điểm nhỏ, như chấm mực bé xíu, cuối cùng không nhìn thấy.
“Đùng Đùng Đùng–!”
Tiếng sét âm trời vang lớn nơi chân trời, ánh điện loé tím, mưa rào như
thiên quân vạn mã ùn ùn kéo tới.
“Mưa rồi.” Trong quán có người ló đầu ra nhìn, cảm thấy sấm vang doạ
người, lại rụt về.
“Mưa thật lớn… Thật là… Hạt kê phơi trong nhà còn không có ai thu vào,
chắc bị ngâm hỏng luôn rồi.”
“Thôi thôi, chủ quán, thêm một bình trà. Chờ mưa tạnh, lại về nhà thôi.”
Mặc Nhiên đi nhanh trong mưa, bôn tẩu trong mưa, đào lại linh hồn trong
mưa, tránh những việc hoang đường suốt ba mươi hai năm ở kiếp trước
trong mưa.
Hắn không biết mưa to như vậy có thể rửa sạch tội ác của hắn không, Sở
Vãn Ninh tha thứ cho hắn, nhưng hắn không tha cho mình. Lòng hắn nặng
nề, tự làm mình không thở nổi.
Hắn nguyện dùng nửa đời sau làm việc thiện, trả lại hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.