HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 145

“Ta nói hái được là hái được, ta muốn ăn quýt, ngươi hái cho ta!” Tiếng
hung tợn, như bị nghiền nát qua kẽ răng. La Tiêm Tiêm sợ run lên, vẫn cố
chấp đứng tại chỗ.
Tiểu cô nương dễ tính, nhưng trong xương tuỷ lại cố chấp giống cha nàng.
“Ta không đi.”
Thanh niên bỗng nheo mắt lại, nhăn mũi, gương mặt thay đổi: “Nha đầu
thối có biết đang nói chuyện với ai không!”
“Ngươi muốn nước, ta lấy cho ngươi, muốn ăn cơm, nhà ta cũng còn,
nhưng muốn quýt không phải của nhà ta, ta không hái, cha nói, lấy không
xin là ăn trộm, ta là quân tử, không ham phú quý, nghèo hèn không thể,
không thể cá…”
Khẩn trương, nói rời thành cá, tiểu nữ hài còn choai choai mặt đỏ lên, kiên
trì lấy thứ cha mình dạy, lắp bắp cộc lốc nói hết, nhưng dưới ánh mắt thanh
niên kia, cũng run lên, hai chân nhũn ra.
Thanh niên không nói.
Nếu không phải cổ hủ, nghe con nói vậy, lại còn là bé gái, nói “Lấy không
xin là ăn trộm” “Không ham phú quý, nghèo hèn không thể rời”, còn– còn
“Ta là quân tử”?? Phụt, hắn thật sự nhịn không được cười ra tiếng.
Nhưng hắn cười không nổi.
Ngược lại có suy nghĩ oán hận như trăm ngựa phi qua, nghiền nát tim.
“Ta ghét nhất loại người như ngươi, gọi là…” Hắn chống vào tường, loạng
choạng đứng lên, từ môi phun ra hai chữ nói: “Người lương thiện, quân tử,
hào kiệt, người hiền.”
Hắn nhìn La Tiêm Tiêm sợ hãi, chậm rãi nhấc chân bị thương, đi tới dưới
tàng quýt, ngẩng đầu, tham lam hít mùi hương, sau đó đáy mắt loé cừu hận,
không đợi La Tiêm Tiêm phản ứng, hắn bám vào thân cây, hung hăng lay
nó, đá, đá, đánh.
Quýt rơi đầy bên chân, rơi xuống đất, lăn sang bên, nụ cười thanh niên vặn
vẹo, kêu linh tinh: “Hay cho thứ gọi là lấy không xin là ăn trộm, hay cho
cái không ham phú quý! Hay cho thứ không chịu khuất phục!”
“Đại ca ca! Ngươi làm gì! Ngươi dừng lại! Cha! Cha!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.